" Tự Anh, con trở về nhớ phải ngoan ngoãn, nghe lời sư phụ học thật tốt biết không ! " Tĩnh Yên suýt xoa, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nhi nữ, mặt bà cúi xuống giấu đi nước mắt chia ly, lòng không nỡ xa nhi nữ cuối cùng.
" Nhi nữ biết rồi ạ !
Mẫu thân...người đừng lo lắng quá cho con... "
Tiếng của Tự Anh mềm mỏng, hiểu lòng mẫu thân, chính nàng cũng không muốn xa cách người thân duy nhất, nhưng những việc xảy ra suốt thời gian qua, bắt buộc nàng phải đi. Chỉ có về đó mới tìm ra chân tướng sự thật, sức lực của một cô nương học đạo 10 năm, non kém không thể chống chói lại với yêu ma mạnh mẽ ở đây.
Nàng nói vài lời với mẫu thân, rồi ra ngay sau nhà, tìm kiếm Lương Mặc, nói lời từ biệt với hắn, nàng không thể giữ lời hứa đích thân đưa hắn về thôn Thừa Khiêng.
Ở sau nhà, Lương Mặc sống nhờ nhà Tự Anh hơn hai ngày, hắn thường ra đó cho chiến mã của nàng ăn cỏ. Tự Anh trông thấy hắn, sải bước đến đó, đánh tiếng thánh thoát gọi hắn.
" Lương công tử ! "
" Lý cô nương ! "
Lương Mặc xoay mặt, đáp lại tiếng gọi của Tự Anh, hai mắt của hắn chăm chú vào tai nải của nàng, bó cỏ giữ yên trong tay lập tức bỏ xuống. Lương Mặc chấp hai tay sau mông, điệu bộ lãnh đạm chờ Tự Anh bước tới, nét mặt của hắn hoàn toàn thay đổi, không còn là một nam nhân nho nhã, hiền lành, khí chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-thuyen-do-lam-tan-nuong-cua-thuy-than/2723449/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.