Đêm hôm khuya khoắt, tiếng tu hú kêu lên lồng với tiếng kèn đưa dâu, vang lên inh ỏi cả một thôn, lần hiến tế này, vô cùng rình rang, khác hẳn những lần trước, đèn lồng treo sáng mỗi nhà, người trong thôn đều phải ra ngoài cửa, cười tươi đưa tiễn tân nương, từ đầu thôn cho đến cuối thôn treo đầy vải đỏ và giấy hỉ.
Tất cả những yêu cầu này, đều do thủy thần kia ban xuống, bắt Tô Ngạn thực hiện đúng theo yêu cầu, hắn còn sai yêu ma đưa tới sính lễ, rước Tự Anh huy hoàng. Với một kẻ tôn sùng thần thánh như Tô Ngạn, lệnh hắn ban xuống còn ghê gớm hơn cả lệnh vua, Tô Ngạn không dám trái ý, chuẩn bị lễ hiến tế long trọng.
Chiếc kiệu hoa đỏ rực, cùng với những sính lễ, trân châu dị bảo không thiếu, đợi trước ngôi nhà tân nương, Tô Ngạn đứng bên ngoài, trịnh trọng hô lớn mời nàng.
" Tân nương lên kiêu hoa ! "
Ngay sau tiếng hô ấy, Tự Anh mặc hỉ phục lộng lẫy, đội khăn đỏ đính đầy phỉ thúy, đưa bàn chân nhỏ nhắn mang hài đỏ thêu chỉ bạc, bước ra khỏi cửa. Bà mai dìu dắt nàng, miệng cười tươi rói, ai ai cũng cùng một nụ cười giả dối.
Người gả đi không phải gả cho người, toàn những nụ cười miễn cưỡng đưa tiễn tân nương.
" Tự Anh ! Tự Anh ! "
Tiếng của mẫu thân nàng, theo tới tận nơi đưa tân nương, chạy xộc vào đó, mấy tên nam nhân to cao, chắn bà lại ngay.
" Tự Anh ! "
" Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-thuyen-do-lam-tan-nuong-cua-thuy-than/2723410/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.