Đôi mắt điểm vài vẩy cá ở đuôi mắt, còn liếc dọc liếc ngang, gương mặt bày ra vẻ lấm lét như kẻ đi ăn trộm, Cổ Thư Kỳ ghé sát vào tai Tự Anh, thì thầm to nhỏ.
" Yêu phi, nên giữ tiếng một chút đi ạ !
Thủy thần nghe được sẽ nổi giận đấy ! "
" Nghe thì đã sao chứ ?
Hắn nổi giận thì sao ?
Không ưa thì cứ giết ta đi ! "
Tự Anh cười mỉa mai, xoay người trút giận lên những món trang sức, nàng cầm lên xem lại vứt xuống, chẳng chút nào quý trọng.
" Yêu phi à...người đừng có như vậy...
Ta lo cho an toàn của người đấy ! " Cổ Thư Kỳ hạ mình, nương theo tính khí bất thường của Tự Anh, ra vẻ lo lắng thật sự, nhắc nhở nàng như người thân.
Cô chẳng buồn trốn tránh, nhàn nhạt đáp lại mấy câu hời hợt.
" Người lo cho ta như vậy...thì sau này đến đây bầu bạn với ta là đủ rồi...
Đừng nhắc những chuyện ta không muốn nghe ! " Tự Anh chủ động, mở rộng vòng tay, để ả sa vào lưới.
Sau câu nói ấy, Cổ Thư Kỳ tưởng bở, đinh ninh mình dụ được Tự Anh, xoay hờ hững người sang nơi khác, nét mặt không ngậm được cười, nụ cười của sự mưu mô, tính toán, rót mật vào tai Tự Anh.
" Nếu yêu phi thích ! Ta sẽ thường xuyên trò chuyện với người ! "
" Ừm... " Tự Anh đáp lạnh, đôi mắt lườm nhẹ, đắc ý trong tâm.
Nàng phải dụ được cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-thuyen-do-lam-tan-nuong-cua-thuy-than/2723397/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.