" Muốn ta trả ? " hắn nhướng mày dò xét Tự Anh.
Cô nương trước mặt hắn, gật đầu lia lịa, nghe ra nộ khí trong lời nói của hắn, dường như hắn đang không vừa ý, nàng sợ hắn biết hết kế hoạch, hạ mình nũng nịu với hắn.
" Phải...A Mặc... "
" Chàng trả pháp khí của ta nhé ! " nàng kéo lấy vạt áo hắn, giật nhẹ vài cái, rồi còn chủ động kéo tay hắn áp lên má mình, dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn hắn.
Kẻ tinh ranh như thủy thần, liếc sơ cũng biết nàng không dễ gì ngừng lại việc đòi pháp khí, nếu giờ hắn không trả, nàng sẽ kéo dài chuyện này sang lúc khác. Đằng nào với người có dụng tâm, không sớm thì muộn Tự Anh cũng tính kế khác, Lương Mặc có từ chối thì cũng không dẹp bỏ được ý định đó của nàng.
Thôi thì hắn sẽ chiều theo, nhưng với tính cách thích vờn người khác, hắn không dễ gì để nàng toại nguyện, sẵn việc nàng nài nỉ, hắn được cớ làm khó nàng.
Lương Mặc cố tình di chuyển bàn tay đang áp trên má mịn, xuống nâng chiếc cằm thon của nàng lên, để đôi mắt chẳng thiện ý ngó xuống cơ thể nàng, thều thào.
" Ta trả cho nàng cũng được...
Nhưng mà... " hắn nghiêng đầu xuống, nhìn trực diện vào khuôn ngực to tròn sau lớp áo mỏng.
Tự Anh không ngốc, biết ý hắn muốn gì, người nàng bứt rứt khó chịu, cắp mắt háo sắc của hắn lộ ra rõ rệt như vậy. Nói trắng ra lại muốn hành phòng, nàng kinh tởm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-thuyen-do-lam-tan-nuong-cua-thuy-than/2723389/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.