Cá chép tinh bỡ ngỡ, khi nãy Tự Anh dường như đã sập bẫy, chỉ mới thoáng một chút, nàng lại dè chừng, thay đổi chống mặt, khiến ả bấn loạn, suy nghĩ khó lòng thực hiện được kế hoạch, càng làm ả nóng nảy, nét mặt lộ ra sự thiếu nhẫn nại.
" Yêu phi, người còn suy nghĩ nữa sao ?
Thời gian cho người không còn nhiều đâu
Ta thấy... "
" Ngươi thấy ta tội nghiệp nên có lòng ?
Nhưng chuyện này không phải dễ làm !
Ta không thể đem mạng sống ra cược mà không nắm chắc phần thắng ! "
Cổ Thư Kỳ đang nói, bất ngờ bị Tự Anh chen lời kiên định, cắt ngang ý định chưa thốt ra hết của ả.
Đúng như những gì nàng nói, cách của Cổ Thư Kỳ bày ra không có gì làm tin, chỉ nói bằng miệng, ả và nàng không thân thích, tự dưng giúp đỡ, còn giúp đỡ một cách qua nhiệt tình, ai mà không nghi ngờ.
Huống chi, cánh của ả đưa ra, chẳng nắm được phần thắng trong tay, không đủ để cho Tự Anh ngu muội nghe theo.
Ả ngẫm nghĩ cũng đúng, có lẻ do ả quá vội, muốn cả hai đấu đá nhau để ả hưởng lợi, sinh ra động thái quá mức, nếu ả còn dồn dập sẽ khiến Tự Anh sinh nghi càng thêm lớn.
Nghĩ đến đó, Cổ Thư Kỳ lập tức dằn xuống nét mặt hấp tấp của mình, hạ mình nghe theo Tự Anh, rồi từ từ tính cách làm thân, dẫn dụ nàng tiếp.
" Thư Kỳ biết lỗi...chỉ là Thư Kỳ quá lo cho yêu phi...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-thuyen-do-lam-tan-nuong-cua-thuy-than/2723387/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.