Toàn bộ thị trấn đột nhiên rực rỡ, sáng như ban ngày, tiếng chuông báo động vang giữa trời đêm khiến lòng người ta hoảng sợ.
Lâu Doanh nghiêm túc: “Có người đã động vào chuông báo động.”
“Tiếng còi báo động phát ra từ phòng tại liệu.” Bạch Phi Minh nói: “Có người vào phòng tài liệu.”
Tô Yên không quan tâm ai đã vào phòng tài liệu, cô chỉ quan tâm Tiểu Vũ bây giờ đang ở đâu.
Hầu hết mọi người trong thị trấn đều đã ra ngoài và đi đến đây rồi, có vài người đang khiêng cáng, trên cáng là một đứa trẻ, một cậu bé khoảng tám tuổi, cả người ướt sũng.
Sắc mặt cậu bé nhợt nhạt như tờ giấy, không chút sức sống, như một người chết vậy.
Nhóm người đặt cáng xuống đất, một người phụ nữ đỡ cáng gào khóc thảm thiết: “Băng Băng, con của mẹ, con mau tỉnh dậy đi, mở mắt ra nhìn mẹ đi mà.”
“Bắt người phụ nữ này lại, cô ta là gián điệp, thím Thúy Linh, là cô ta đã hại chết Băng Băng.”
Một thanh niên hét lớn lên, lập tức tất cả mọi người đều nhìn Tô Yên bằng ánh mắt đầy oán hận.
Tô Yên nhận ra người nói chuyện chính là cậu thanh niên mà cô đã nhìn thấy trong đám lau sậy vào ban ngày.
“Ai dám động vào chị tôi, đạn của tôi không có mắt đâu đấy.” Lâu Doanh và Bạch Phi Minh một trước một sau bảo vệ.
Tô Yên đang mang thai em bé, nên không thể có chuyện gì sơ suất được.
Những người này khí thế hùng hổ, nếu bọn họ đụng vào cô thì không xong rồi.
“Đó là người phụ nữ mà cô đưa về, cô ta đã đánh cắp tài liệu tuyệt mật từ phòng tại liệu và giết chết Băng Băng. Cô ta không phải gián điệp thì là gì chứ?” Người thanh niên gào lên: “Những thành viên trong gia đình của chúng tôi gần như đều chết dưới tay người của Ám Dạ, chúng tôi phải giết người phụ nữ này để trả thù cho gia đình chúng tôi.”
“Báo thù, báo thù.”
“Báo thù.”
Những người khác cũng đồng thanh hét lên, oán khí ngút trời.
Lâu Doanh tức giận: “Uông Phi, mấy người nói nhảm, chị tôi suốt ngày ở bên cạnh chúng tôi, ăn trộm tài liệu tuyệt mật cái gì chứ, chị ấy là người của Thiên Lang, không hề liên quan gì đến Ám Dạ, đừng có mà vu khống người ta lung tung.”
“Con trai tôi đâu?” Tô Yên liếc nhìn đám người, nhưng không thấy Tiểu Vũ đâu, trong lòng cô lo lắng như lửa đốt: “Con trai tôi Tiểu Vũ đâu?”
Người thanh niên tên Uông Phi cười độc ác: “Tôi tận mắt nhìn thấy đứa trẻ đó từ phòng tại liệu bước ra, nhưng tôi không đuổi theo kịp. Đứa trẻ đó nhảy xuống sông định bỏ chạy, tôi bắn vài phát, cho dù không bị bắn chết thì bây giờ chắc là cũng chết đuối rồi.”
“Cái gì?”
Mặt Tô Yên biến sắc, trước mắt cô quay cuồng, suýt chút nữa đứng không vững.
“Chị.” Lâu Doanh đỡ cô: “Không sao chứ?”
Tô Yên lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, cô giựt lấy khẩu súng trong tay Lâu Doanh, bắn một phát về phía Uông Phi: “Nếu anh dám động vào con trai tôi, tôi sẽ giết anh.”
Tốc độ của Tô Yên rất nhanh và tàn nhẫn, nhưng khả năng bắn không chính xác nên chỉ bắn trúng vào vai Uông Phi.
Khi cô đang định bắn phát thứ hai, thì phát hiện ra mình không biết cách nạp đạn, Uông Phi lập tức núp vào phía sau.
Phát súng của Tô Yên khiến mọi người phẫn nộ, hàng chục họng súng lập tức nhằm vào Tô Yên.
“Chị.” Lâu Doanh trực tiếp rút hai khẩu súng bên hông ra bảo vệ Tô Yên, một sát thủ làm sao chỉ có một khẩu súng được.
Nếu những người này không phải là thành viên của Thiên Lang, Lâu Doanh đã bắn từ lâu rồi.
“Bỏ súng xuống cho tôi.”
Hoàng Nam nhanh chóng đi tới: “Các người đang làm gì vậy, bỏ súng xuống.”
Uông Phi che vết thương do bị đạn bắn trên vai: “Chú Nam Miêu, người phụ nữ này là Ám Dạ. Đứa trẻ mà cô ta mang theo đã lẻn vào phòng tại liệu, lấy trộm tài liệu tuyệt mật. Băng Băng phát hiện ra và đã bị giết chết rồi. Đứa trẻ đó hiện tại đã nhảy xuống sông, chúng ta không thể để người phụ nữ này đi được.”
Thím Thúy Linh cũng rất khích động: “Chú Nam Miêu, người đàn ông của tôi là vì Thiên Lang mà chết, bây giờ con tôi cũng đã chết rồi, nó là con duy nhất trong nhà, tôi làm sao có thể dám nhìn mặt ba của Băng Băng ở dưới Hoàng Tuyền được nữa, hôm nay nhất định phải cho tôi một lời giải thích, giết tên gián điệp này phải đền mạng cho con trai của tôi.”
“Con trai tôi mới năm tuổi, sao có thể giết chết một đứa trẻ tám chín tuổi, nó cũng tuyệt đối không bao giờ ăn trộm tài liệu tuyệt mật gì đó. Nếu con tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai ở đây.” Hai mắt Tô Yên đỏ tươi, bừng bừng sát khí nói: “Tôi sẽ san bằng nói này thành bình địa.”
Sát khí trên người của Tô Yên khiến người ra run sợ, Hoàng Nam và Lâu Doanh đều giật cả mình.
Rõ ràng Tô Yên chỉ là một nữ tử yếu ớt, không biết xài súng, võ nghệ thì yếu kém, lúc này Lâu Doanh là không nghi ngờ Tô Yên có khả năng san bằng nơi này thành bình địa.
“Lâu Doanh, hãy bắt người đàn ông đó lại, bảo anh ta đưa đến nơi mà Tiểu Vũ đã nhảy xuống. Nếu hôm nay không tìm thấy Tiểu Vũ, vậy thì hãy dùng mạng của anh ta để tế bái cho con trai chị.”
Tô Yên tức giận đến toàn thân phát run, chỉ mong sao có thể bắn chết Uông Phi.
Nhưng bây giờ, sự an toàn của Hạ Vũ Mặc mới là điều quan trọng nhất, cô nhất định phải tìm được Hạ Vũ Mặc.
Uông Phi lùi vào trong đám đông và hét lớn lên: “Đây chính là muốn giết người bịt miệng, chú Nam Miêu, chú không thể chỉ ngồi nhìn không quan tâm.”
“Im miệng ngay cho bà.” Lâu Doanh lôi Uông Phi đi: “Đi, Tiểu Vũ nhảy xuống sông ở chỗ nào, mau đưa chúng tôi đến đó.”
Hoàng Nam đứng dậy và nói: “Cô Tô tuyệt đối không thể là người của Ám Dạ được, cô ấy là người của Thiên Lang chúng ta, chiếc vòng cổ đeo trên cổ cô ấy cũng từng là vật của cô cả, cũng là tín vật của thủ lĩnh Thiên, thiết nghĩ mọi người cũng không xa lạ đâu nhỉ?”
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cổ của Tô Yên, mặt dây chuyền trên chiếc vòng cổ chính là tín vật của thủ lĩnh Thiên Lang mới có.
Tín vật này có thể huy động toàn bộ lực lượng của Thiên Lang, cũng có thể tùy ý ra vào bất kỳ nơi nào của Thiên Lang, kể cả phòng tại liệu, làm sao có thể lén đi ăn cắp được.
Uông Phi cũng nhận ra tín vật đeo trên cổ của Tô Yên, trong lòng liền chột dạ.
Thêm vào đó là một đứa trẻ năm tuổi lại có thể giết được một đứa trẻ chín tuổi, điều này quả thật là khó bề tưởng tượng.
Vừa rồi chỉ là những lời phiến diện của Uông Phi mà thôi, sau khi được những lời của Tô Yên nhắc nhở, những người khác cũng phản ứng lại.
Tô Yên không thể nào để cho Tiểu Vũ đi ăn trộm tài liệu tối mật được, vậy thì chính là Uông Phi đã nói dối rồi.
Thím Thúy Linh đột nhiên kéo Uông Phi, mất tự chủ cảm xúc: “Con trai tôi rốt cuộc đã chết như thế nào? Ai giết nó?”
“Tôi, tôi không biết. Hôm nay đến lượt tôi trực. Tôi chỉ nhìn thấy thằng nhó đó lén lút đi ra khỏi phòng tài liệu. Thằng nhóc đó muốn chạy, vì vậy tôi đã đuổi theo bắn.”
Uông Dương bắt đầu do dự: “Tôi quay lại thì phát hiện xác của Băng Băng ở cửa phòng tại liệu, tôi còn tưởng rằng chính thắng bé đó đã giết chết Băng Băng, trong thị trấn này ngoài trừ mẹ con bọn họ ra không hề có người, tất nhiên là tôi phải nghi ngờ bọn họ, Làm sao tôi biết cô Tô là thủ lĩnh của Thiên Lang được chứ.” “Đừng nói nhảm nữa, mau đưa tôi đi nơi Tiểu Vũ xảy ra chuyện đi.” Tô Yên nghiêm giọng nói: “Nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giết cậu trước nhất.”
Uông Phi đưa mọi người đến chỗ Tiểu Vũ nhảy xuống sông, ven sông có mấy vết máu, mặt sông yên bình, lau sậy cũng hơi dựng lên.
“Tiểu Vũ.” Khi nhìn thấy vết máu Tô Yên suýt nữa là đã ngất đi.
Lâu Doanh nói: “Chị, chị đừng lo, em sẽ cử người xuống sông tìm nó trước.”
Hoàng Nam ra lệnh: “Ai biết bơi thì toàn bộ nhảy xuống tìm người cho tôi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Những lời này không ngừng văng vẳng bên tai Tô Yên, toàn thân cô lạnh như băng, máu huyết như đang chảy ngược lại, hai mắt đờ đẫn nhìn mặt sông, đau đớn tuyệt vọng gào thét: “Tiểu Vũ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]