Tần Nhã Đan nhìn máy vi tính, lông mày nhíu lại, nghĩ đến lời nói của Tô Yên trên điện thoại “dáng vẻ của anh ấy trên giường”, cô ta nghiến chặt răng bắt đầu tăng giá.
“Ba mươi triệu, đã cao lắm rồi. Nếu cô không nhận, tôi có thể tìm người khác.”
Một trăm triệu không phải là số tiền nhỏ, cũng không đáng, nếu như không phải sợ sự việc đã bại lộ chọc giận Lục Cận Phong thì cô ta đã tự mình ra tay rồi.
Bên phía Tô Yên nhàn nhã uống sữa gõ ba chữ: “Một trăm triệu.”
Một xu cũng không thể thiếu.
Tô Yên chắc chắn đối phương sẽ không đi tìm người khác, Lâu Doanh là tay súng cừ khôi trong danh sách sát thủ, ngoại trừ vụ ám sát Lục Cận Phong thất bại, cô ấy chưa từng bắn trượt lần nào.
Cộng với việc trước đây Lâu Doanh đã đánh Hồ Ly của Địa Sát, đối phương chắc chắn sẽ đòi lại món nợ này.
Bỏ tiền ra thuê kẻ thù giết tình địch có thể cùng một mũi tên bắn chết hai còn nhạn, một việc tuyệt vời như vậy nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ không từ bỏ.
Tô Yên cười đứng dậy: “Có thể bảo đối phương thanh toán rồi.”
“Vâng.” Lâu Doanh gửi số tài khoản cho đối phương, sau đó thỏa thuận với nhau là phải thanh toán trước.
Tô Yên đi tới bên cửa sổ, cân nhắc, sắp xếp mọi chuyện trong đầu lại.
Hồ Ly của Địa Sát thà bỏ nhiều tiền để Lâu Doanh giết mình còn hơn là tự mình làm điều đó, chẳng lẽ chỉ vì giữa Lâu Doanh và Hồ Ly có ân oán?
Không!
Ở đây chắc chắn là còn có lý do gì nữa.
Tô Yên lờ mờ cảm thấy được, Hồ Ly của Địa Sát này có lẽ có quan hệ gì với Tần Nhã Đan.
Cô không bao giờ tin vào những chuyện trùng hợp ngẫu nhiên.
“Lâu Doanh, chị sẽ đưa Tiểu Vũ ra ngoài đi dạo.” Tô Yên nói.
Phong cảnh ở đây đẹp như vậy, nếu không ra ngoài dạo chơi thì sẽ tiếc lắm.
“Chị, hay là em đi cùng chị nhé.” Lâu Doanh không yên lắm.
“Chị chỉ đi dạo bên bờ sông thôi. Chắc không sao đâu. Em cứ làm việc của mình trước đi.” Tô Yên vẫy tay với Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, đi thôi.”
“Con đến đây, mẹ.” Tiểu Vũ nghe theo.
Tô Yên đưa Tiểu Vũ ra ngoài, tối hôm qua trời rất tối, cô cũng không hề nhìn rõ được thị trấn nhỏ nữa, sau khi đi ra ngoài dạo, cô mới phát hiện ra thị trấn này rất lớn, phong cảnh rất dễ chịu, còn có người đang cày cấy, cũng có trường học. Bên trong trường vang lên tiếng đọc sách to rõ.
Đúng là chốn bồng lai tiên cảnh.
Tô Yên đứng bên sông nhìn về phía xa, hỏi: “Tiểu Vũ, anh của con đang ở hướng nào?”
Đây là mục đích thực sự của Tô Yên khi đi ra ngoài, để tìm ra tuyến đường.
Hạ Vũ Mặc đứng tại chỗ, từ trong cặp lấy ra một chiếc la bàn, đo đạc, ngón tay chỉ: “Mẹ, hướng đông nam.”
Tô Yên: “…”
“Con chỉ cần nói thẳng bên trái là được rồi.”
Phụ nữ dường như không có cảm giác về phương hướng, đến bây giờ Tô Yên vẫn chưa xác định rõ được hướng, đông, tây, nam, bắc.
Cô thậm chí còn không biết cậu nhóc Tiểu Vũ đã học ở đâu nữa.
Thường ngày khi không có việc gì Hạ Vũ Mặc luôn ở trong phòng đọc sách, đọc đủ thể loại sách, Tô Yên cũng chưa từng hỏi đến.
Hạ Vũ Mặc cười hi hi, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ giúp chú Lục thám thính đúng không? Chúng ta như vậy có thể xem là do thám không?”
“Cái này sao có thể tính được chứ...”
Tô Yên chưa kịp nói hết câu, đột nhiên cô nhìn thấy một người đàn ông từ trong đám lau sậy lén lút leo lên bờ.
“Tiểu Vũ.” Tô Yên nhanh chóng kéo Tiểu Vũ trốn sau tảng đá lớn ở bên cạnh.
Đang đi lên bờ là một thanh niên trẻ, thân hình gầy gò, nhìn quanh một lượt liền đi về phía nhà ở.
Hoàng Nam quản lý thị trấn rất có trật tự, xây dựng trường học, ruộng đất canh tác và nhà ở tách biệt.
“Mẹ, người đàn ông đó thoạt nhìn không phải là người tốt.” Hạ Vũ Mặc nói: “Chúng ta đi nói với dì út hoặc với ông Nam Miêu đi.”
Tô Yên kiên nhẫn dạy dỗ: “Tiểu Vũ, bây giờ chúng ta không thể hành động hấp tấp được. Chúng ta không quen với cuộc sống ở đây, những người khác cũng không chắc là sẽ tin tưởng chúng ta, hơn nữa chúng ta không có bằng chứng xác thực.”
“Vâng ạ.” Tiểu Vũ nhất thời hiểu ra: “"Bắt trộm phải có tang vật, bắt kẻ gian dâm phải cả được cả cặp gian dâm.”
Tô Yên trừng mắt: “Tiểu Vũ à, ai dạy con cái này vậy?”
Con nít ngày nay thật không thể tin được, bắt kẻ gian dâm phải cả được cả cặp gian dâm mà cũng biết.
Tiểu Vũ tỏ vẻ ngoan ngoãn, chớp chớp đôi mắt to trong sáng: “Bác Vạn Nhất đấy, mẹ ơi, bắt trộm phải có tang vật thì con biết, nhưng bắt kẻ gian dâm phải cả được cả cặp gian dâm là có ý gì vậy?”
Tiểu Vũ tỏ vẻ khiêm tốn, ham học hỏi, trong lòng Tô Yên gào thét tên Vạn Nhất, cười khan, giải thích nửa thật nửa giả: “Cùng ý với bắt trộm đấy, cần phải có chứng cứ, không được nói suông.”
“Tiểu Vũ, chúng ta quay về thôi.” Tô Yên sợ Tiểu Vũ hỏi thêm mấy câu, nên nhanh chóng chuyển hướng chú ý.
Tô Yên dẫn theo Hạ Vũ Mặc còn chưa bước vào nhà đã gặp Hoàng Nam.
Hoàng Nam khi nhìn thấy Tô Yên cứ do dự, liền cười ha ha gọi một tiếng: “Tiểu Yên.”
Mặt của Hoàng Nam bị đơ, cho dù có cười cũng không thể nhìn ra được, nhưng những bắp thịt trên mặt co giật, nhìn có chút đáng sợ.
Tô Yên đoán được mục đích Hoàng Nam tới tìm cô, liền nói với Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, con vào nhà trước đi.”
“Được rồi.” Tiểu Vũ ngoan ngoãn, đi ngang qua Hoàng Nam còn lễ phép gọi: “Ông Nam Miêu.”
“Ngoan quá.” Hoàng Nam giật giật cơ mặt mỉm cười, ánh mắt lộ ra vẻ hiền hậu, hoàn toàn khác với dáng vẻ tuốt gươm rút kiếm tối hôm qua.
Sau khi Hạ Vũ Mặc vào phòng, Tô Yên nói trước: “Chú Nam Miêu, chú tìm cháu à.”
“Ừm.” Hoàng Nam có chút khó mở miệng, nhìn khuôn mặt Tô Yên, ông ấy lại chìm vào trong hồi ức, hỏi: “Mẹ cháu bà ấy … vẫn ổn chứ?”
“Mẹ cháu đã qua đời nhiều năm rồi.”
Tô Yên biết nếu cô nói ra câu này nhất định sẽ giáng một đòn vào Hoàng Nam.
Quả nhiên, khi nghe vậy, vẻ mặt của Hoàng Nam như thể bị sét đánh vậy, ông ấy kinh hoàng loạng choạng bước hai bước, khích động nói: “Sao Duyên Nhi lại chết?”
Giọng điệu và tư thế đó, có vẻ như đang liều mạng tìm kiếm người nào đó vậy.
Tô Yên nói: “Mẹ cháu bị bệnh rồi qua đời.”
Hoàng Nam cảm thấy rất khó có thể chấp nhận được sự thật này.
Trên ban công tầng hai.
Lâu Doanh, Bạch Phi Minh, Hạ Vũ Mặc đứng thành một hàng, dựa vào lan can, trong tay cầm một nắm hạt dưa, vừa nhấm nháp hạt dưa vừa nhìn Hoàng Nam và Tô Yên ở dưới lầu.
Lâu Doanh nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra và nói: “Nhìn đi, tôi nói đúng rồi, tôi đã nói rằng chú Nam Miêu yêu thầm dì của tôi mà.”
Bạch Phi Minh: “Tôi tưởng chú Nam Miêu là độc thân cả đời là vì chú ấy không thích phụ nữ.”
Hạ Vũ Mặc nói: “Thật sự rất muốn biết chuyện tình cảm giữa ông Nam Miêu và bà ngoại.”
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh nhìn nhau, hai mắt sáng lên, lần lượt nhìn Tiểu Vũ: “Bé mập mạp, hay là con không đi hỏi chú Nam Miêu đi?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]