Tô Yên đưa Hạ Vũ Mặc về nhà họ Lý, suốt dọc đường Hạ Vũ Mặc không nói lời nào, vẻ mặt rầu rĩ nhìn ra ngoài cửa xe.
Về đến nhà họ Lý, Hạ Vũ Mặc cũng về thẳng phòng mình, không thèm ngó ngàng đến ai.
Tô Yên vô cùng lo lắng, cô bày trò chọc Hạ Vũ Mặc, cậu bé vẫn không thèm cười.
"Tiểu Vũ, xin lỗi, chị đến muộn rồi." Tô Yên bước đến, bế Hạ Vũ Mặc ngồi lên đùi cô, sau đó hôn lên má của Hạ Vũ Mặc nói: "Sau này có chị ở đây, sẽ không để em bị người ta bắt nạt nữa."
Hạ Vũ Mặc gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn vân vê qua lại, dáng vẻ như sắp khóc, nước mắt trực trào, dáng vẻ đó trông vô cùng đáng thương.
Lòng Tô Yên chợt quặn đau, cô gọi: "Tiểu Vũ."
Hạ Vũ Mặc quay người bước đến phía góc tường rồi ngồi xổm xuống, co ro ủ rũ, bóng dáng nhỏ bé khiến người ta muốn tan chảy.
Tô Yên bỗng chốc không biết phải làm thế nào, Hạ Vũ Mặc trước nay vẫn luôn hoạt bát cởi mở lại uất ức thành ra như vậy, sao có thể không khiến người ta đau lòng được.
Hạ Vũ Mặc dựa vào tường, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Tiểu Vũ là đứa trẻ không có ai thương, không có cha có mẹ, là đồ con hoang, cha mẹ không ai cần Tiểu Vũ nữa, bọn họ đều chê cười em, huhu."
Nói một lúc Hạ Vũ Mặc khóc òa lên, dáng vẻ vô cùng tổn thương.
Vừa rồi lúc còn ở trường mẫu giáo, Hạ Vũ Mặc vẫn luôn kìm nén không khóc, đối mặt với những lời chửi rủa của người khác, cậu bé cũng không lên tiếng, như thế đã rất giỏi rồi.
Tâm hồn thơ ấu của cậu bé sao có thể chịu được những tổn thương như vậy.
"Tiểu Vũ, đừng khóc nữa, em còn có chị mà, Tiểu Vũ của chúng ta không phải không ai cần đâu, chúng ta đều rất thích Tiểu Vũ." Tô Yên dịu dàng vỗ về.
"Nhưng chị không phải là mẹ, Tiểu Vũ vẫn là đứa con hoang không cha không mẹ, vẫn không có ai chơi chung với em." Bàn tay mũm mĩm của Hạ Vũ Mặc khẽ lau nước mắt: "Em muốn đi tìm anh trai, em cần anh trai, anh trai, anh đang ở đâu, Tiểu Vũ khó chịu quá, có người bắt nạt Tiểu Vũ, anh mau đến giúp Tiểu Vũ đi."
Trước đây lúc còn trong trại mồ côi, Hạ Vũ Mặc bị bắt nạt đều có anh trai ra mặt giúp cậu bé, có anh trai bảo vệ cậu bé cũng coi như không cần lo nghĩ gì.
Hạ Vũ Mặc thật sự rất nhớ anh trai.
Hạ Vũ Mặc khóc lã chã, trong lòng Tô Yên cũng thấy xót xa, cô ôm Hạ Vũ Mặc vào lòng, khẽ vỗ về an ủi: "Chị chắc chắn sẽ tìm anh trai giúp em, hãy tin chị, đừng khóc nữa, Tiểu Vũ của chúng ta đáng yêu như vậy, sao lại không ai chơi chung với em chứ."
"Cục cưng của bà sao thế, sao lại khóc đáng thương như vậy." Lưu Tuyết Lam nghe thấy tiếng khóc bèn bước vào, thấy Hạ Vũ Mặc đang khóc nức nở, lòng bà cũng tan vỡ: "Cục cưng, nói với bà, con làm sao thế?"
"Bà nội xinh đẹp." Hạ Vũ Mặc bước đến nhào vào lòng Lưu Tuyết Lam, tiếp tục gào khóc nức nở: "Bọn họ mắng Tiểu Vũ là đồ con hoang, họ trói Tiểu Vũ lại, còn không cho con chơi chung với họ."
"Ôi chao, cục cưng bé bỏng của bà, sao lại như vậy." Lưu Tuyết Lam đau lòng hỏi Tô Yên: "Tiểu Yên, chuyện này là sao? Ai chán sống dám bắt nạt Tiểu Vũ, còn dám trói nó lại nữa."
"Tiểu Vũ bị người ta bắt nạt trong trường..." Tô Yên kể hết mọi chuyện trong trường cho Lưu Tuyết Lam nghe.
Lưu Tuyết Lam nghe xong vô cùng tức giận quát: "Bọn họ dám đối xử với Tiểu Vũ của mẹ như vậy, mẹ sẽ đi tìm họ tính sổ, đùa giỡn gì chứ, tưởng nhà họ Lý chúng ta dễ bắt nạt thật sao?"
Lý Văn và Lý Mộc Sinh bị quấy rầy bởi tiếng khóc cũng bước vào, sau khi biết được mọi chuyện Lý Mộc Sinh cũng rất giận dữ: "Đây chỉ là một đứa trẻ, sao họ có thể làm như vậy chứ, tôi đến trường đòi lại công bằng."
Tô Yên nói: "Cha nuôi, không cần đi nữa, con đã xử lý xong rồi, bây giờ trường mẫu giáo đó có lẽ sắp bị dỡ bỏ xong rồi."
"Dỡ bỏ rồi thì tốt, trường học như thế giữ lại làm gì." Lưu Tuyết Lam đau lòng lau nước mắt giúp Hạ Vũ Mặc nói: "Cục cưng của bà chịu uất ức rồi, đừng khóc, bà nội xây cho con một ngôi trường khác, bà xem còn ai dám bắt nạt cục cưng của chúng ta nữa không."
Lưu Tuyết Lam thật sự đau lòng cho Hạ Vũ Mặc, nhưng nghe thấy Lưu Tuyết Lam muốn xây trường học cho Hạ Vũ Mặc, Tô Yên vẫn vô cùng ngạc nhiên, nhưng cô cũng không coi là thật, chỉ nghĩ rằng bà đang dỗ dành Tiểu Vũ mà thôi.
"Hạ Vũ Mặc, đừng khóc nữa, sau này có chuyện gì cứ tìm cậu để cậu ra mặt cho con, ai dám bắt nạt con, cậu sẽ đánh vỡ đầu họ." Lý Văn cũng đau lòng thay Hạ Vũ Mặc, hai người ngày thường không hợp nhau, nhưng đến lúc quan trọng chắc chắn sẽ đứng về phía nhau.
"Con muốn tìm anh trai, con nhớ anh trai rồi, anh trai đang ở đâu vậy, không phải anh trai cũng không cần Tiểu Vũ nữa chứ?" Hạ Vũ Mặc bụm mặt khóc nấc lên.
"Anh trai gì chứ? Anh trai là ai?" Lưu Tuyết Lam và Lý Văn không biết chuyện Hạ Vũ Mặc có anh trai.
Mọi người không ngừng dỗ dành, Hạ Vũ Mặc lúc này mới ngừng khóc.
"Bà đưa con xuống lầu ăn cơm, hôm nay đều là món con thích ăn đó." Lưu Tuyết Lam đưa Hạ Vũ Mặc xuống lầu: "Ngày mai bà đưa con đi chơi, mua đồ chơi cho con nhé."
Lý Văn cũng đi theo nói: "Cậu đưa con đến công ty chơi, có muốn đi không?"
"Đi." Hạ Vũ Mặc gật đầu, sau đó khôi phục lại vẻ lém lỉnh trước đây: "Con muốn đi xem thử cậu có ham chơi không lo làm việc không."
"Được, con đi giám sát cậu, cậu sẽ không ham chơi đâu." Lý Văn bật cười ôm mặt Hạ Vũ Mặc: "Nào, để cậu bế."
Lý Văn càng ngày càng nghiện làm cậu rồi.
Có Hạ Vũ Mặc, tính long nhong trước đây của Lý Văn cũng trở nên có trách nhiệm và biết đảm đương hơn.
Lý Mộc Sinh đều thấy rõ sự thay đổi của Lý Văn, đợi Lưu Tuyết Lam bọn họ đi cả rồi ông mới nhìn về phía Tô Yên nói: "Tiểu Yên, con cũng đừng lo lắng quá, trẻ con mau quên lắm, nó sẽ quên chuyện hôm nay nhanh thôi."
"Cha nuôi, hôm nay lại gây thêm phiền phức cho cha rồi." Tô Yên thấy rất có lỗi, những người trong giới đều biết cô là con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, cho dù cô làm gì cũng sẽ liên lụy đến nhà họ Lý.
"Người một nhà mà con nói những chuyện này làm gì, Tiểu Vũ chịu uất ức nhiều như vậy, chúng ta cũng đau lòng lắm." Lý Mộc Sinh nói tiếp: "Đứa trẻ Tiểu Vũ này rất có duyên với nhà họ Lý chúng ta, vừa rồi nghe Tiểu Vũ nói muốn tìm anh trai, Tiểu Vũ còn có một anh trai sao?"
"Vâng, trước đây Tiểu Vũ từng nói chuyện này với con, sau khi nó ra khỏi trại mồ côi thì đã không còn gặp lại anh trai nữa." Tô Yên nói: "Chỉ là biển người mênh mông, cũng không biết đi đâu tìm, đứa trẻ đó trông như thế nào hay tên là gì con cũng không biết, đã qua lâu như vậy rồi, con lo không biết đứa trẻ đó có rơi vào tay bọn buôn người hay không."
"Đúng là đứa trẻ số khổ." Lý Mộc Sinh thở dài nói: "Cha thấy Tiểu Vũ phát triển tốt như vậy lại còn thông minh, là một đứa trẻ tài năng, thân thế chắc hẳn cũng không đơn giản."
"Con cũng từng nghĩ đến chuyện này." Tô Yên cau mày nói tiếp: "Có lẽ không có ai vứt bỏ hai đứa trẻ này đâu, lại còn là hai bé trai đáng yêu như vậy."
Nếu như là bé gái hoặc bệnh tật thì còn có thể hiểu, nhưng Hạ Vũ Mặc lại thông minh như vậy, trông cũng rất có thiện cảm.
"Hay là cha nhờ người tìm giúp, đứa trẻ nhỏ như vậy cũng cần có tình yêu của cha mẹ."
"Vâng."
Tô Yên cũng muốn tìm cha mẹ của Hạ Vũ Mặc, hôm nay các quý bà cứ mở miệng ra là con hoang, không cha không mẹ, những lời chua ngoa độc ác sẽ khắc sâu từng chút một trong lòng Hạ Vũ Mặc.
Mà cách để chữa lành vết thương lòng chính là tìm cha mẹ ruột cho Hạ Vũ Mặc.
Hạ Vũ Mặc xảy ra chuyện như vậy, Tô Yên cũng không yên tâm, cô ở lại nhà họ Lý cùng Hạ Vũ Mặc, tạm thời không về nhà cũ nhà họ Lục nữa.
Chuyện Tô Yên dạy dỗ các quý bà rất nhanh đã đồn khắp nơi trong giới, ai nấy đều cảm thấy Tô Yên quá hung hăng càn quấy, nhưng Tô Yên có chỗ dựa ghê gớm như vậy, ai dám nói lời nào nữa chứ.
Chuyện này cũng lọt vào tai Tô Vân, Tô Vân nghe nói Tô Yên đắc tội với nhiều quý bà như vậy, cô ta bật cười thấy vui khi người gặp nạn.
"Cô ta cũng chán sống thật, đi gây thù khắp nơi." Tô Vân cắt tỉa cành hoa, cười nói: "Tôi lại muốn xem thử tình cảnh bi thảm của cô ta khi bị người ta trả thủ."
Một giọng nữ vang lên đằng sau lưng: "Trước đây cô nói Tô Yên đã từng sinh con, cần phải tìm ra đứa trẻ đó, không thể để xuất hiện thêm một buổi tiệc họp mặt gia đình sai trái như thế nữa, tôi phải tìm đứa con của Tô Yên."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]