Chương trước
Chương sau
Mọi người đều cười ồ lên.

Những quý cô quý bà này giọng điệu cực kỳ mỉa mai, ai nấy đều xem thường Tô Yên.

Tập đoàn Tô thị của nhà cô vốn chẳng có tiếng tăm gì, Tô Yên lại không phải là con gái ruột của Lý Mộc Sinh, chỉ là một đứa con gái nuôi thì có gì phải sợ chứ.

Chuyện nhận con trai con gái nuôi trong giới nhà quyền thế cũng nhiều không kể xiết.

Hạ Vũ Hạ Huy không nghe lọt tai nữa, Hạ Vũ lạnh lùng nói: "Các người dám nói chuyện xấc láo với cô Tô sao?"

"Hạ Vũ." Tô Yên quát một tiếng, sau đó ánh mắt cô lạnh lùng lướt sang đám quý bà quý cô đang xem thường cô, cô khẽ nhếch khóe môi bật cười, chỉ là nụ cười đó không ấm áp chút nào.

"Các người đều là quý bà hạng nhất hạng nhì trong giới, nói thật, đi so với các người thì Tô Yên tôi cũng không là cái thá gì thật."

"Biết là tốt rồi, còn không mau thả cô Mã ra." Bà Lý vênh váo đắc ý nói với hiệu trưởng Vương: "Chỗ chúng ta là nhà trẻ quý tộc, không phải loại tôm tép gì cũng có thể vào, ông đưa một đứa con hoang không cha không mẹ vào đây, như thế chẳng phải là đang hạ thấp đẳng cấp của bọn tôi sao?"

Bà Vương cũng hùa theo nói: "Xem xem đứa trẻ đó, hai mắt nó hung hăng như sói hoang vậy, một đứa không cha không mẹ thì làm gì có ai dạy dỗ chứ, đừng để nó làm hư con chúng tôi."

"Đúng vậy, con trai tôi dạo này không thèm nghe lời như trước nữa, chắc chắn chính là do đồ con hoang này dạy hư."

"Tôi mua đồ chơi cho con trai tôi hết mấy vạn, mang đến trường chơi cũng không biết cái thứ dơ bẩn nào trộm mất, trước đây cũng đâu có chuyện như vậy."

"Đúng vậy, hiệu trưởng Vương, chúng ta không thể để một con sâu làm rầu nồi canh được, nếu đứa trẻ này vẫn tiếp tục ở lại, vậy chúng tôi sẽ chuyển trường hết."

Mở miệng ra là đồ con hoang, không cha không mẹ, cơn giận trong lòng Tô Yên lại càng dâng cao.

Cô Mã bị trói trên cây lúc này cũng tức giận nói: "Hiệu trưởng, đứa trẻ Hạ Vũ Mặc này cũng ranh ma lắm, lúc lên lớp không chịu nghe lời, lúc nào cũng nói giáo viên dạy sai, quấy rối lớp học, trong đầu cũng toàn những suy nghĩ kì lạ, tôi thấy đứa trẻ này chắc chắn bị bệnh rồi, không thể tiếp tục ở lại đây được."

Vừa nghe thấy nhiều bà mẹ quý tộc muốn dẫn con chuyển trường như vậy, hiệu trưởng Vương chợt luống cuống, như thế cũng đồng nghĩa với việc đem vứt từng cái cây hái tiền ra ngoài.

"Các phụ huynh đừng kích động, tôi thấy đám trẻ cũng thích nơi này, tùy tiện chuyển trường, phút chốc cũng không thể thích ứng kịp, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của trẻ nhỏ, chuyện này tôi sẽ cho mọi người một lời đáp."

Nhiều cây hái ra tiền so với một cô con gái nuôi nhà họ Lý, hiệu trưởng Vương rất nhanh đã đưa ra lựa chọn.

Hiệu trưởng Vương lạnh lùng nói với Tô Yên: "Phụ huynh bé Hạ Vũ Mặc, đứa trẻ này của cô, thật sự trường chúng tôi không dạy nổi nữa, hy vọng cô có thể chuyển trường, đừng làm ảnh hưởng đến sự phát triển của những đứa trẻ khác."

Tô Yên lạnh lùng nhếch môi nói: "Loại trường học rác rưởi này tôi cũng sẽ không để cho Tiểu Vũ tiếp tục học ở đây đâu, nhưng trước khi rời khỏi đây, hễ ai là người đã bắt nạt Tiểu Vũ, tôi sẽ không bỏ qua cho một ai."

"Haha, sao thế, cô còn dám trói con trai của bọn tôi lại thật à? Cô dám đắc tội với bọn tôi sao?"

"Đúng vậy, cũng không biết coi lại thân phận mình, nhà họ Lý thấy chồng tôi cũng phải nhún nhường đó."

"Không, tôi sẽ không làm gì con trai các người đâu, tục ngữ có câu con hư tại mẹ, lỗi lầm hôm nay bọn chúng mắc phải sẽ để cho người làm cha làm mẹ các người gánh lấy hậu quả."

Ánh mắt Tô Yên nghiêm nghị, có lẽ ở chung với Lục Cận Phong quá lâu, tính tình cô cũng gần giống với Lục Cận Phong hơn, hơi thở cô toát ra đều khiến người ta thấy khiếp sợ.

Tô Yên lạnh lùng ra lệnh: "Hạ Vũ, Hạ Huy!Ra tay, trói hết những người đó lại."

"Vâng, cô Tô."

Hạ Vũ và Hạ Huy đã đợi Tô Yên ra lệnh từ lâu.

Các quý bà đều hoảng sợ và giận dữ.

"Tô Yên, cô điên rồi, cô dám động vào bọn tôi à, cô không sợ bọn tôi sẽ tìm đến nhà họ Lý các cô gây chuyện sao?"

"Hôm nay là một mình Tô Yên tôi làm, không liên quan đến nhà họ Lý, các người muốn tìm người tính sổ thì sau này cứ đến tìm tôi." Tô Yên không hề sợ sệt chút nào nói: "Hạ Vũ Hạ Huy, trói chặt vào."

"Vâng, cô Tô."

Hạ Vũ và Hạ Huy đã từng được huấn luyện, những quý bà quý cô tay trói gà không chặt này còn trốn thế nào được?

Cứ hễ là các bà mẹ hay đám nhóc đã bắt nạt Tiểu Vũ, tất cả đều bị trói lên cây hết, mỗi người một cây, cộng thêm cô Mã là có tổng cộng sáu người.

Ai nấy đều mắng chửi xối xả, ngọ ngoạy lung tung, tóc tai lộn xộn, nhếch nhác khó coi vô cùng.

Những quý bà khác nhìn thấy Tô Yên dám động vào những người này thật, ai nấy đều không dám nói gì nữa, bảo vệ con mình lùi về sau vài bước theo bản năng.

Bọn họ vui mừng vì vừa rồi không dung túng cho con mình bắt nạt Tiểu Vũ, nếu không thì bây giờ đã bị trói trên cây giống bọn họ rồi.

Hiệu trưởng Vương thấy các quý bà bị trói trên cây, ông ta phẫn nộ trách mắng: "Phụ huynh bé Hạ Vũ Mặc, sao cô có thể làm như vậy chứ, ở đây là trường học, lẽ nào dễ dàng để cô làm bừa, mau thả người ra."

Trong lòng hiệu trưởng Vương rất sốt ruột, những người này đều là cây hái ra tiền của ông ta, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì đó, vậy chẳng phải ông ta cũng bị vạ lây sao?

"Suýt chút quên mất, ở đây còn có một người." Tô Yên lạnh lùng hô to: "Hạ Vũ."

Hạ Vũ hiểu ý, bật cười xấu xa với hiệu trưởng Vương: "Hiểu rồi, cô Tô, Hạ Huy ra tay."

"Tới ngay." Hạ Huy xoa tay hăm he, vô cùng thích thú.

"Các người làm gì vậy, các người đừng qua đây." Hiệu trưởng Vương thẹn quá hóa giận quát: "Phụ huynh bé Hạ Vũ Mặc, mau bảo bọn họ dừng tay, nếu không tôi sẽ đuổi học Hạ Vũ Mặc, nó cũng đừng hòng học mẫu giáo ở Đế Đô nữa."

"Hiệu trưởng Vương cũng mạnh miệng thật." Tô Yên nhếch miệng, bá đạo nói: "Hạ Vũ Hạ Huy, trói thêm mấy vòng cho tôi, các cậu ở đây trông chừng, chưa đến sáng mai không được thả ai ra hết."

Hiệu trưởng Vương cũng bị trói lên cây, những người này vừa nghe nói bị trói một đêm lập tức sốt ruột.

"Tô Yên, cô mau thả tôi ra, nếu không chồng tôi sẽ không tha cho cô đâu."

"Tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu."

"Đồ đàn bà độc ác như cô cũng dám đắc tội bọn tôi sao, cô đừng hòng sống trong giới này nữa."

Tô Yên chẳng thèm để ý chút nào, cô cầm điện thoại lên, gọi cho Lục Cận Phong trước mặt những người này, giọng điệu thờ ơ: "Lục Cận Phong, bây giờ em rất không vui, muốn dỡ bỏ trường mẫu giáo bên đường Mã Siêu Đông, đúng rồi, còn có các quý bà nhà họ Vương, nhà họ Lý gì đó cũng làm em không vui, em trói bọn họ lại hết rồi, anh đến xử lý tàn cuộc nhé."

Lục Cận Phong?

Nghe xong, mọi người ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

Lục Cận Phong nào?

Là Lục Cận Phong của tập đoàn Lục Thị ở Đế Đô sao?

Sau khi gọi điện thoại xong, Tô Yên dắt tay Hạ Vũ Mặc, cô cũng không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt của các quý bà đó, cô chỉ nói với Hạ Vũ Mặc: "Đi, về nhà."

Hạ Vũ và Hạ Huy ở lại trông chừng.

Các quý bà quý cô thấy Tô Yên cứ như bậy mà đi mất, trong lòng muốn mắng nhưng không dám mắng, vô cùng kiêng dè.

Ngộ nhỡ là người nắm quyền nhà họ Lục thật, vậy chẳng phải bọn họ xong đời rồi sao?

Hiệu trưởng Vương cũng sững sờ hỏi: "Cho hỏi vừa rồi cô Tô gọi cho cậu Lục của tập đoàn Lục Thị sao?"

"Đúng vậy."

Hạ Vũ Hạ Huy nhìn nhau: "Một lũ ngu si, bà chủ tương lai của nhà họ Lục là người mà các người có thể đắc tội sao?"

Hạ Huy khoanh hai tay trước ngực nói: "Nếu bắt tôi cưới một người phụ nữ ngu ngốc như vậy về, tôi thà đập đầu vào gối chết quách cho xong."

Hạ Vũ thương xót nói: "Đáng tiếc quá, trường học tốt như vậy sắp bị dỡ bỏ rồi, chọc cô Tô không vui, như thế chẳng phải tìm đường chết sao?"

Có người nhận ra Hạ Vũ Hạ Huy là người của Lục Cận Phong, kinh ngạc thốt lên: "Tôi đã từng gặp bọn họ, họ là người của cậu Lục thật đó, lẽ nào những lời bọn họ nói đều là thật sao? Tô Yên là bà chủ tương lai của nhà họ Lục sao?"

Bọn họ đắc tội với bà chủ tương lai nhà họ Lục, đắc tội nhà họ Lục, vậy thì còn gì nữa chứ?

Những quý bà quý cô này thường tụ tập khoe khoang ganh đua nhau, họ cũng ít quan tâm đến tin đồn tình ái trong giới gần đây, không hề biết chuyện của Tô Yên và Lục Cận Phong.

Lần này vẻ mặt ai nấy đều tái mét, họ đã mất đi vẻ kiêu căng khi nãy từ lâu.

Trong nhà cũ nhà họ Lục, Lục Cận Phong nhận điện thoại của Tô Yên xong khẽ cau mày.

Xa Thành Nghị hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"

"Một số người không biết tốt xấu chọc giận Tô Yên." Lục Cận Phong lại gọi một cuộc điện thoại khác: "Lập tức bảo người đi dỡ bỏ trường mẫu giáo trên đường Mã Siêu Đông."

Vừa ra lệnh chưa được một tiếng, đội tháo dỡ đã chạy đến trường bắt đầu thi công.

Lúc này hiệu trưởng Vương vô cùng kinh ngạc.

Nhìn thấy các quý bà bị trói trên cây cũng không ai dám cởi trói cho họ, đám trẻ trong trường được đón đi hết, những người này vẫn bị trói trên cây suốt đêm.

Người nhà của các quý bà cũng không ai dám đắc tội với nhà họ Lục, ngay cả đánh rắm còn không dám, nhưng chỉ bị trói một đêm, chỉ cần nhà họ Lục không sai người đến hỏi tội, bọn họ đã cảm tạ ơn đức lắm rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.