Tô Yên đã rời khỏi nhà họ Tô, bất chấp mưa to, cô gọi điện cho An Hinh.
Lúc An Hinh lái xe đến, cô ấy nhìn thấy Tô Yên đang ngồi ở ven đường cũng không thèm tránh mưa.
“Cậu bị điên rồi.”
An Hinh cầm ô chạy tới, nước bắn tung tóe.
Tô Yên ngẩng đầu lên, cười với An Hinh, nhiều năm sau An Hinh vẫn còn càu nhàu với cô, lúc này dáng vẻ của cô có bao nhiêu chật vật.
Nước mưa gột rửa khiến Tô Yên tỉnh táo hơn nhiều.
Lên xe, An Hinh vội vàng tìm khăn lông lau khô cho cô: “Trước tiên lau khô tóc đã, cẩn thận kẻo bị cảm đấy.”
An Hinh nhìn có vẻ hấp tấp nhưng thực ra lại rất cẩn thận.
“Hinh Hinh của mình cũng quá tri kỷ rồi.” Tô Yên cười, vươn tay ra nắm lấy cằm của An Hinh, đùa giỡn nói: “Đêm nay để mình tới chỗ cậu qua đếm nhé.”
“Đương nhiên rồi.” An Hinh cũng không hỏi xem Tô Yên đã xảy ra chuyện gì.
Bản thân An Hinh có nhà ở ngoài, thỉnh thoảng sẽ qua đó ở.
Tô Yên tắm nước nóng cho đỡ lạnh, cả người cảm thấy khoan khoái dễ chịu hơn nhiều, từ phòng tắm đi ra, An Hinh đã nấu xong canh gừng.
“Uống bát canh này đi.” An Hinh ngồi xuống: “Tô Yên, dáng vẻ cậu ngồi dầm mưa vừa rồi rất dọa người đấy,”
Tô Yên cười với An Hinh: “Xin lỗi, lại khiến cậu lo lắng rồi.”
Thở dài một hơi, Tô Yên nhìn mưa to ngoài cửa sổ: “Hinh Hinh, mới vừa rồi, mình đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, làm người nếu quá hiền lành thì sẽ bị người lấn tới.”
An Hinh vội hỏi: “Có phải mẹ con Tô Vân và Tần Phương Linh lại làm ra chuyện gì điên rồ không?”
Tô Yên lắc đầu, im lặng một lúc rồi nói: “Con của mình còn sống, ngay vừa rồi, cuối cùng cha mình đã thừa nhận, hơn nữa lại còn là cặp song sinh trai khác trứng.”
“Cái gì?” An Hinh sợ hãi: “Tô Yên, thế đứa bé kia ở nơi nào?”
“Trại mồ côi Thiên Sứ Bảo Bối.” Tô Yên cố gắng kìm nén cảm xúc muốn lập tức nhìn thấy bọn nhỏ, nói: “Đợi tạnh mưa, mình sẽ đi tìm bọn nhỏ.”
Thời gian một đêm cũng đủ để cô chuẩn bị tâm lý.
“Tô Yên, ý của cậu là muốn đón bọn nhỏ về sao?” An Hinh muốn nói lại thôi: “Đến lúc đó cậu sẽ giải thích thế nào với Lục Cận Phong? Bạn gái của mình tự nhiên lại có hai đứa con, như vậy chẳng phải các người càng khó quay lại với nhau hay sao? Khoảng cách quá lớn, mình sợ...”
“Hinh Hinh, cho dù không có bọn nhỏ, thì sự chênh lệch của bọn mình cũng quá lớn, anh ấy không phải tài xế công nghệ mà là người đứng đầu nhà họ Lục, Lục Cận Phong.”
Trước đó Tô Yên cũng không nói chuyện này cho An Hinh biết.
An Hinh lại bị dọa đến choáng váng.
Chỉ một đêm mà bị giáng cho hai quả bom nguyên tử, An Hinh bị nổ cho rối tinh rối mù rồi.
“Lục Cận Phong là cậu cả nhà họ Lục?” An Hinh lắp bắp nói: “Tô Yên, vậy mà cậu lại hẹn hò với cậu cả nhà họ Lục, không đúng, không phải anh ta bị thọt à? Mặt còn bị hủy dung nữa. Ôi, mình hiểu rồi, anh ta hóa trang phải không? Nhưng anh ta hóa trang làm gì? Chẳng lẽ là để thử lòng cậu?”
Trong đầu An Hinh làm sao có thể nghĩ đến âm mưu đấu đá trong gia đình chứ.
Tô Yên bưng bát canh gừng lên, ngồi trên ghế salon nói: “Hinh Hinh, đó là một bí mật, cậu tạm thời giữa bí mật giúp mình nhé, Lục Cận Phong có tính toán của anh ấy.”
“Yên tâm, yên tâm, miệng mình kín lắm.” An Hinh biết rõ cái gì nên nói cái gì không: “Nhưng mà Tô Yên này, cậu muốn mang bọn nhỏ về liệu cậu cả nhà họ Lục đó có đồng ý không? Trước đó người ta vì cứu cậu mà đến mạng cũng không cần, chắc chắn là rất yêu cậu.”
Tô Yên im lặng, đây chính là nguyên nhân tại sao cô vẫn chưa đồng ý quay lại với Lục Cận Phong.
“Tô Yên, trong lòng cậu nghĩ như thế nào? Cậu có yêu Lục Cận Phong hay không?” Vẻ mặt An Hinh hiếu kỳ hỏi.
Tô Yên lấy tay chọc chọc trán của An Hinh, cong môi cười nói: “Sao hôm nay cậu toàn nói giúp cho anh ấy thế, anh ấy hối lộ cậu cái gì à?”
“Lục Cận Phong, đây chính là người đàn ông cấp bậc kim cương đấy, trước kia đi cà nhắc thì không nói làm gì, hiện tại biết anh ta là một người đàn ông đẹp trai tài giỏi như vậy, vậy thì phải giữ chặt lấy, cậu đúng là ngốc.” An Hinh lườm Tô Yên: “Ôm chặt đùi của Lục Cận Phong, không phải đồng nghĩa với việc cậu có thể đi ngang ở Đế Đô à?”
Tô Yên dở khóc dở cười: “Con cua mới đi ngang.”
“Mình đang nói chuyện nghiêm túc đấy, không được cười.” Tiểu công chúa An Hinh tức giận.
Tô Yên bật cười nói: “Dáng vẻ tức giận của cậu thật giống Vũ Mặc.”
Tô Yên đứng lên, cầm bát canh đền trước cửa sổ, nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ và chính mình trên gương.
An Hinh lặng lẽ lấy điện thoại ra ấn mở ghi âm, dấu ở phía sau.
“Mình không phủ nhận, mình thích Lục Cận Phong, mỗi lần anh ấy xuất hiện, mình cảm thấy như mùa xuân đột nhiên xuất hiện vậy, rất ấm áp.” Tô Yên nhớ đến Lục Cận Phong, khóe môi bất giác cong lên: “Quá khứ của mình không thể nào thay đổi được, nếu như anh ấy nguyện ý tiếp nhận quá khứ của mình thì mình cũng sẽ đánh cược một lần, không quan tâm thắng thua.”
“Đây mới là Tô Yên mà mình quen.” An Hinh cầm điện thoại tiến lại gần hơn: “Vậy phải làm sao cậu mới tin tưởng anh ta thực sự nguyện ý?”
Tô Yên lắc đầu: “Mĩnh cũng không biết, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Hai chữ nguyện ý này cho tới bây giờ cũng không phải chỉ cần nói ngoài miệng mà thôi.
Hiện tại Tô Yên đang ở trong giai đoạn tự ti nhạy cảm, cho dù Lục Cận Phong có nói nguyện ý thì cô vẫn sẽ do dự.
“Cũng muộn rồi, Tô Yên, cậu đi nghỉ sớm đi.” An Hinh cười nói: “Ngày mai mình cùng cậu đi trại mồ côi.”
“Ừm.” Tô Yên thật sự mệt mỏi.
Nhìn thấy Tô Yên đi về phòng nghỉ ngơi, An Hinh lấy điện thoại ra, lưu đoạn ghi âm vừa rồi lại.
Đoạn tình cảm của Tô Yên và Lục Cận Phong này, bằng mọi giá cô sẽ không để hai người tách ra đâu.
Cô chắc chắn sẽ nghĩ được cách khiến hai người họ quay lại với nhau.
Hôm sau.
Trời vừa sáng, Tô Yên đã tỉnh.
Cô đã không thể chờ được nữa, muốn lập tức tới trại mồ côi đón con về.
Trên đường đi, An Hinh ngáp lên ngáp xuống hỏi: “Tô Yên, hai đứa trẻ cũng hơn bốn tuổi rồi, nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ không nhận ra, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý chưa?”
“Vẫn có chút hồi hộp.”
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện cô muốn đến gặp con.
Nhưng khi đến trại mồ côi, Tô Yên không khỏi trợn tròn mắt nhìn.
Trại mồ côi Thiên Sứ Bảo Bối đang dỡ ra xây lại.
Tô Yên sốt ruột, cô vội vàng xuống xe, bắt lấy một anh công nhân hỏi: “Những đứa trẻ trong này đâu? Tại sao lại phá trại mồ côi này đi?”
“Ở đây muốn xây cửa hàng, còn về những đứa trẻ kia thì tôi cũng không biết.”
Tô Yên tìm được viên trưởng cũ của trại mồ côi, lúc này mới biết ba tháng trước những đứa trẻ trong trại mồ côi đã được phân chia đến các trại mồ côi khác.
Mảnh đất này đã bị nhà đầu tư đòi lại, muốn xây cửa hàng, điều trùng hợp chính là, đây lại là hạng mục của tập đoàn Lục thị.
Tô Yên vội vàng hỏi: “Viện trưởng, tôi muốn hỏi một chút, bốn năm trước trại mồ côi có tiếp nhận một cặp sinh đôi nam khác trứng hay không? Với lại hiện giờ bọn trẻ đang ở đâu?”
Viện trưởng Lý là một người đàn ông trung niên, vừa nhắc đến chuyện bọn trẻ, con ngươi sau tấm kính xoẹt qua một tia chột dạ.
“Cặp song sinh nam khác trứng gì chứ, không có đâu, cô gái này, có phải cô nhớ nhầm hay không?”
Năm đó, đứa trẻ bị ném ở sân của trại mồ côi, đã nhiều năm như vậy, cũng không có ai đến tìm, tại sao hôm nay đột nhiên lại có người đến vậy?”
“Làm sao có thể không có chứ? Ông cố gắng nhớ lại xem, bốn năm trước, chắc chắn có.” Tô Yên có chút mất kiểm soát, chẳng lẽ Tô Đình Nghiêm lừa cô sao?
Viện trưởng Lý giả vờ suy nghĩ, rồi vỗ vào sau gáy: “Tôi nhớ ra rồi, là một cặp, nhưng vừa đến trại mồ côi được mấy ngày thì đã có người nhận nuôi rồi, thời gian qua lâu rồi, những đứa trẻ đến trại cũng nhiều lắm, nên trong phút chốc cũng không nhớ được.”
Trong lòng Tô Yên vui vẻ: “Vậy có phương thức liên hệ của người nhận nuôi không?”
“Không có, hồ sơ của bọn trẻ bốn năm trước đã bị hỏa hoạn đốt sạch rồi.”
Lời này thì không phải nói dối, hơn nữa kẻ đầu sỏ gây ra trận hỏa hoạn đó chính là cặp anh em sinh đôi đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]