Tô Yên vô cùng kích động, lời nói của Tần Phương Linh và Tô Vân đều không thể tin được, lời của Tô Đình Nghiêm cũng không thể tin được, cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình để tìm đáp án thôi.
“Bác sĩ Trương, bà bận không? Có thể cùng nhau ăn bữa cơm không?” Tô Yên không trực tiếp dò hỏi tung tích của đứa bé.
Trương Lan Hương biết, hơn bốn năm rồi, nên tới rồi, bà ta cũng không thể trốn tránh mãi được nữa.
“Có thể.” Trương Lan Hương gật gật đầu.
Tô Yên dẫn người đến nhà hàng gần bệnh viện gọi vài món ăn, rất nhiệt tình: “Bác sĩ Trương, thích ăn cái gì, cứ tùy ý gọi nhé.”
“Cảm ơn, những thứ này là đủ rồi.” Trương Lan Hương cũng không phải là lòng tham không đấy: “Cô Tô, cô xinh đẹp hơn trước rất nhiều, vừa rồi thiếu chút nữa tôi không nhận ra đấy.”
“Bác sĩ Trương, tôi đã từng tới tìm bà nhưng bà từ chức rồi, tôi biết, là do cha tôi làm.” Tô Yên nhìn Trương Lan Hương: “Bác sĩ Trương, tôi sẽ không vòng vo nữa, bà có thể nói thật cho tôi biết, con của tôi còn sống hay đã chết?”
Lời của Tô Yên khiến sắc mặt Trương Lan Hương hiện lên vẻ kinh ngạc: “Là, là ngài Tô nói đứa bé đã chết rồi sao?”
“Cha tôi nói, sau khi đứa bé được sinh ra thì không cứu được, là thật sao?” Tô Yên nhìn chằm chằm Trương Lan Hương, không dám bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào trên mặt bà ta cả.
Bàn tay bưng ly trà của Trương Lan Hương có hơi run rẩy, đôi mắt không dám nhìn thẳng Tô Yên.
“Năm đó, lúc đứa bé được sinh ra…”
Trương Lan Hương ngừng lại.
Tô Yên vội vàng hỏi: “Lúc sinh ra thế nào? Bác sĩ Trương, hy vọng bà đứng ở cương vị cùng là một người mẹ nói thật cho tôi biết được không, đứa bé tôi mang thai mười tháng còn chưa được nhìn thấy nó lần nào, bà là hy vọng duy nhất của tôi, bà sẽ không nhẫn tâm nhìn tôi đến lúc chết cũng không biết con mình còn sống hay đã chết chứ.”
Trương Lan Hương cũng là một người mẹ, tâm tình của người mẹ bà ta đương nhiên hiểu được.
Chuyện năm đó, quá thất đức, trong lòng Trương Lan Hương vô cùng hổ thẹn, mấy năm nay trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an.
Trương Lan Hương do dự nói: “Cô Tô, con của cô chưa chết, hơn nữa còn lại một cặp song sinh trai khác trứng rất đẹp.”
“Cái gì?”
Tô Yên vừa kinh ngạc vừa kích động nói không thành lời, cô nhìn Trương Lan Hương, nước mắt cứ như thế rơi xuống.
Con cô chưa chết hơn nữa còn có hai bé.
Năm đó sau khi mang thai, cô bị Tô Đình Nghiêm giam giữ, căn bản chưa một lần được đi khám thai, nên không biết mình mang thai đôi.
Sau khi Trương Lan Hương nói xong, có cảm giác như trút được gánh nặng, mà cảm xúc của Tô Yên cũng rất lâu mới có thể bình tĩnh lại được.
Cô vui mừng đến bật khóc, nước mắt lăn dài, có hơi nói năng lộn xộn: “Các con tôi chưa chết, bọn chúng vẫn còn sống, vẫn còn sống.”
Trương Lan Hương thấy vậy cũng vô cùng lo lắng, khóe mắt ướt át: “Không chết, còn là hai cục cưng nhỏ vô cùng xinh đẹp và khỏe mạnh.”
“Bọn chúng đang ở đâu?” Tô Yên kích động cầm lấy tay Trương Lan Hương: “Bác sĩ Trương, con tôi ở đâu? Bà biết không?”
“Tôi cũng không biết.” Trương Lan Hương khổ sở lắc đầu: “Lúc đó chúng tôi chỉ phụ trách đỡ đẻ cho cô, còn đứa bé thì giao cho ngài Tô.”
Cô bị lừa rồi.
Tô Đình Nghiêm lừa cô suốt bốn năm.
Trương Lan Hương nhớ tới một chuyện nói: “Nhưng mà tôi nhớ rõ một trong hai đứa bé có một cái bớt hình tròn màu xanh ở sau tai.”
“Bớt màu xanh sao?” Tô Yên khóc không thành tiếng, sau đó nắm lấy tay Trương Lan Hương: “Bác sĩ trương, cảm ơn bà, cảm ơn.”
Biết được con mình con sống, hơn nữa còn là hai bé trai đáng yêu, Tô Yên cũng nhịn không nổi nữa.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, cô trực tiếp đi đến nhà họ Tô.
Trời đã tối rồi, hơn nữa còn mưa lớn nữa.
Tô Duy gọi điện thoại tới, giọng nói yếu ớt: “Chị, chị đang ở đâu thế?”
“Tiểu Duy, chị có chút việc, quay về nhà họ Tô một chuyến đã, xong việc sẽ đến tìm em ngay.”
Biệt thự nhà họ Tô.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Mưa to như thác nước, Tô Yên xuống xe, trực tiếp lao vào màn mưa, trong chốc lát cả người ướt sũng.
Vẻ mặt Tô Yên rất lạnh lùng, cô đi tới cửa, vươn tay ấn chuông cửa.
Tô Yên ấn chuông không ngừng, tiếng chuông cửa dồn dập trong đêm mưa nghe vô cùng chói tai.
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân, Tô Đình Nghiêm mặc quần áo ở nhà, mở cửa, nhìn thấy cả người Tô Yên ướt sũng, sửng sốt một lúc.
Trong tay Tô Đình Nghiêm xách bình rượu, gương mặt đầy râu ria, vô cùng lôi thôi nhếch nhác, cả người toàn mùi rượu.
Kể từ khi biết Tần Phương Linh phản bội mình, ông ta không gượng dậy nổi nữa, làm ổ trong nhà tự sa ngã, uống rượu giải sầu.
Sống hơn nửa đời người cũng chỉ là một trò cười, cả đời dày công tính toán lại bị người đầu ấp tay gối với mình tính toán lừa gạt hơn hai mươi năm, tự tin và lòng tự tôn bị giẫm đạp dưới chân, Tô Đình Nghiêm sụp đổ.
Tô Yên nhìn chằm chằm Tô Đình Nghiêm, ánh mắt so với băng còn lạnh hơn, quát ầm lên: “Hai đứa bé của tôi rốt cuộc đã bị ông ném đi đâu rồi.”
Một người đứng ở ngoài cửa, một người đứng bên trong cửa, mưa to gió lớn.
Giọng nói của Tô Yên giống như đang khóc thút thít, vô cùng phẫn nộ, hai tay nắm chặt thành quyền.
Tô Đình Nghiêm bị khí thế của Tô Yên dọa sợ, theo bản năng lùi ra sau một bước.
“Mày, mày biết rồi sao?”
Nếu như Tô Yên không biết thì sẽ không hỏi đến chuyện hai đứa bé.
Tô Yên bước một chân vào, ánh mắt sắc bén như dao: “Cha, dù sao ông cũng là ông ngoại ruột của hai đứa bé, cho dù không phải vinh dự gì nhưng cũng là hai mạng người, sao ông có thể máu lạnh như vậy chứ.”
Tô Yên từng bước tới giận, Tô Đình Nghiêm từng bước lùi về phía sau.
“Ông đã xử lý chúng như thế nào rồi? Người đâu rồi?” Tô Yên chảy nước mắt, vẻ mặt và ánh mắt đều rất lạnh lùng.
Nước mưa theo gương mặt chảy xuống sàn nhà, ai cũng không biết bên trong đó có lẫn nước mắt không.
Chân Tô Đình Nghiêm mềm nhũn, ngồi sập xuống đất, đột nhiên nước mắt chảy đầy mặt: “Tiểu Yên, cha có lỗi với con, có lỗi với con.”
Tô Đình Nghiêm ôm chân Tô Yên, khóc bù lu bù loa, điều này có liên quan đến chuyện uống rượu.
Tô Đình Nghiêm ngày thường, ở trước mặt Tô Yên luôn giữ dáng vẻ nghiêm khắc của một người cha, sau khi Tô Yên trở thành con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, thái độ của Tô Đình Nghiêm mới tốt hơn một chút.
Tô Yên nhắm mắt thật sau, nhìn chằm chằm Tô Đình Nghiêm dưới chân: “Tôi chỉ muốn biết, các con tôi đang ở đâu? Ông đã khiến tôi khuyết thiếu mất bốn năm trong sinh mệnh của chúng rồi bây giờ ông còn muốn chia cắt mẹ con chúng tôi cả đời sao?”
“Tiểu Yên, chúng là con hoang, lai lịch bất chính, nếu như con tìm chúng quay về, con sẽ bị hủy hoại.” Tô Đình Nghiêm nắm lấy ống quần của Tô Yên: “Tiểu Yên, nghe lời cha nói đi, quên đi, tên tội phạm cưỡng gian kia không phải đã bị bắt rồi sao, chuyện này cứ như vậy cho qua đi, chẳng lẽ con còn muốn nuôi con của tội phạm cưỡng gian sao?”
“Đó là con của tôi.” Hai mắt Tô Yên đỏ lên, cô ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ áo của Tô Đình Nghiêm: “Tôi hỏi ông một lần cuối cùng, bọn chúng ở đâu, nếu không, đợi đến lúc nhà họ Tô suy tàn, tôi tuyệt đối sẽ không tiếp nhận cục diện rối rắm mà ông lưu lại đâu.”
Tập đoàn Tô Thị là niềm tin mấy chục năm của Tô Đình Nghiêm, cho dù ông ta sa sút cũng không muốn nhìn thấy nó sụp đổ.
“Cha không biết, cha cho người xử lý, bảo ném vào một trại mồ côi.”
Tô Yên khích động truy hỏi: “Tên của trại mồ côi đó là gì, ở chỗ nào?”
“Trại mồ côi Thiên Sứ Bảo Bối.” Tô Đình Nghiêm uống nhiều quá, khuôn mặt đỏ lên, ông ta say khướt đứng lên: “Tiểu Yên, con phải suy nghĩ cho kỹ, tìm hai đứa bé kia về, nửa đời sau của con sẽ bị phá hủy, mang theo hai đứa bé đó, ai muốn con chứ.”
“Nửa đời trước của tôi đã bị ông hủy hoại rồi, nửa đời sau tôi sống thế nào đó là chuyện của tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]