Trương Tuyết Y âu yếm ôm hai con vào lòng, đặt lên má chúng một nụ hôn.
Khoảng mười lăm phút sau ông bà và ba mẹ của Dương Nhất Thiên cũng đi vào, tận tình hỏi han. Cô cảm thấy mình cứ như biến thành nữ hoàng trong một giây vậy, được người khác cơm bưng nước rót tận nơi.
"Con không sao thật chứ Tuyết Y?"
"Chắc người khó chịu lắm nhỉ? Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn liền thôi con."
"Con không sao, mọi người đừng lo."
Thấy sắc mặt Trương Tuyết Y xanh xao nên mọi người chỉ đứng hỏi thăm một lúc rồi về, chừa không gian cho cô nghỉ ngơi. Phòng bệnh trong nháy mắt chỉ còn lại bốn người.
Dương Nhất Thiên bế Cherry và Dưa Hấu đặt sang một bên, đắp chăn cho chúng xong rồi tắt đèn, kéo ghế lại ngồi cạnh giường bệnh.
"Em ngủ đi, đừng để ý tới anh."
Trương Tuyết Y gật đầu nhưng mắt vẫn trố tròn, không có dấu hiệu nào giống như đang buồn ngủ cả. Cô trở mình, nắm lấy bàn tay thô ráp của anh.
"Anh lo cho em lắm à? Nhìn anh gầy đi nhiều quá..."
Dương Nhất Thiên mỉm cười, xoa đầu cô.
"Tất nhiên là lo rồi, anh không thể tưởng tượng được cuộc sống sau này sẽ như thế nào nếu mất đi em."
"Bây giờ thì em ổn rồi."
Hai người cứ nhìn nhau mãi, ánh mắt chứa chan tình cảm. Trương Tuyết Y cắn cắn môi, nói nhỏ.
"Anh à, em muốn về nhà."
"Người em vẫn còn yếu lắm, không thể về được."
"Chúng ta có thể mời bác sĩ riêng mà, ở đây ngột ngạt quá."
Anh thở dài, chỉ đành nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-ke-hoach-ruoc-papa-ve-nha/984986/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.