Trong giấc mơ, Trương Tuyết Y đã bị lạc vào một nơi vô cùng tối tăm. Các giác quan trên cơ thể cô dường như không còn hoạt động được nữa, cứ như một người chết rồi vậy.
Cô cứ đi mãi, đi mãi, nhưng càng đi lại càng cảm thấy bơ vơ, lạc lõng. Trương Tuyết Y thật sự rất muốn hét lên, nhưng không thốt ra được lời nào. Tưởng chừng như sắp không chịu nổi nữa thì một thứ ánh sáng loé lên trước mắt cô.
Cô nheo mắt, từ từ tiến tới rồi bước qua làn ánh sáng đó.
Trương Tuyết Y ở hiện thức cũng đang từ từ mở mắt sau nhiều ngày hôn mê trên giường bệnh. Đập vào mắt cô chính là trần nhà trắng tinh trong bệnh viện.
"Mình đang ở đâu đây... Bệnh viện sao..."
Cô lẩm bẩm, nghiêng người sang thì phát hiện Dương Nhất Thiên đang nằm bên cạnh, ngủ thiếp đi. Anh đã gầy đi rất nhiều, râu mọc lún phún trên cằm, nhưng vẻ đẹp trai thì vẫn không bị mất đi.
"Sao mới có mấy ngày chưa gặp mà anh gầy đi nhiều vậy?"
Trương Tuyết Y khẽ cử động nhưng lúc này mới phát hiện chân tay mình cứng ngắc, tê rần. Cổ họng cũng rất đau và rát.
"Ôi trời ơi, chuyện gì đây..."
Cô cắn môi, khó nhọc nhích người xuống.
Trương Tuyết Y mỉm cười, khẽ chạm lên khuôn mặt anh, vuốt từ sóng mũi xuống đến xương quai xanh ở cổ. Cô nhích người, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn. Thấy chưa đủ, cô lại há miệng ra, cắn cắn mấy cái.
Dương Nhất Thiên chỉ vừa chợp mắt được ba mươi phút thì trên mặt bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-ke-hoach-ruoc-papa-ve-nha/984985/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.