Chiếc xe chở Lê Nhật Hạ nhanh chóng rẽ sang một con đường khác, tăng hết tốc độ, sau hơn mười lăm phút trốn chạy cuối cùng cũng thoát khỏi sự truy đuổi từ hai chiếc xe cảnh sát.
Cô ta ngồi trên xe ôm chặt vết thương ở chân mình, rên rỉ một cách đau đớn, đôi bàn tay đã thấm đẫm màu đỏ tươi của máu.
"Chết tiệt! Trương Tuyết Y, lần sau tôi nhất định sẽ giết chết cô!"
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, chằng chịt các tia máu, miệng cứ lẩm bẩm mãi một câu.
Mãi hơn nửa tiếng sau chiếc xe dừng lại trước một căn nhà gỗ hoang vu, vắng vẻ. Lê Nhật Hạ cắn chặt răng, bước xuống, lê đôi chân của mình vào căn nhà tối đen như mực.
Một người đàn ông đang đứng cạnh cửa sổ hút thuốc, làn khói trăng bay ra từ đôi môi mỏng của hắn, bao trùm lấy khuôn mặt. Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ta liền dập tắt điếu thuốc, quay ra hỏi.
"Sao lại lâu như vậy? Người phụ nữ đó đâu rồi?"
Giọng nói ấy trầm khàn, nghe vô cùng đáng sợ.
Lê Nhật Hạ siết chặt tay, cúi đầu rồi run rẩy nói.
"Tôi... Tôi xin lỗi..."
Người đàn ông kia quay đầu lại, híp mắt, lúc này lại thấy có rất nhiều máu chảy ra từ chân của cô ta.
"Tôi cho cô năm phút, đừng làm mất thời gian."
Lê Nhật Hạ tuy đang rất đau đớn nhưng vẫn cố để không chảy nước mắt, nói nhanh hết sức có thể.
"Tôi dụ cô ta lên sân thượng, sau đó kêu hai tên đàn ông lên định cưỡng hiếp cô ta rồi quay video lại, nhưng ngay lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-ke-hoach-ruoc-papa-ve-nha/984967/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.