Vì muốn để Trương Tuyết Y khuây khỏa hơn nên tối hôm đó Dương Nhất Thiên đã chở cô tới một nhà hàng truyền thống gần đó để dùng bữa tối, sau khi ăn xong hai người lại tới công viên để tản bộ. Từ đầu đến cuối Trương Tuyết Y đều nói rất ít, đa số đều là Dương Nhất Thiên chủ động.
"Ngày mai anh chở em ra biển chơi nhé?"
Anh đi theo ngay phía sau cô, mỉm cười bắt chuyện. Nhưng Trương Tuyết Y lại tỏ vẻ không hứng thú lắm, thản nhiên lắc đầu.
"Không cần đâu, ngày mai anh cứ tới công ty làm việc đi, tôi sẽ lái xe tới nhà ba mẹ anh để thăm các con, tiện thể mua cho ông bà một ít đồ bổ luôn."
Dương Nhất Thiên thở dài, không còn cách nào khác nên chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
"Vậy cũng được, sáng mai anh sẽ chở em sang đó rồi ngày mốt chúng ta đi chơi nhé?"
Trương Tuyết Y bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn, không nhịn được mà cau mày.
"Tạm thời đừng nhắc đến chuyện đi chơi nữa, tôi không có hứng thú đâu."
"Ừm... anh xin lỗi, anh sẽ không nhắc tới chuyện này nữa..."
Dương Nhất Thiên tuy rằng rất buồn bã nhưng cũng không thể làm gì hơn, chỉ biết ngửa cổ lên trời rồi thở dài một hơi.
Tiết trời về đêm rất lạnh, đặc biệt là vào một ngày mùa đông như hôm nay, hai người chỉ đi dạo và ăn uống lặt vặt một lúc rồi trở về nghỉ ngơi.
Chứng mất ngủ của Dương Nhất Thiên càng ngày càng trở nặng, một ngày chỉ chợp mắt được ba đến bốn tiếng, nhiều nhất chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-ke-hoach-ruoc-papa-ve-nha/984933/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.