"A, lại một em mới à... được đấy..." Người đàn ông đang xách hai vali đảo mắt qua Hoàng Ngọc Diệp, ánh mắt đầy sự háo hức và thèm khát.
Tên tóc đỏ rít một điếu thuốc.
"Này, đây là phần của cậu út rồi, cậu không có cửa đâu."
Cậu út vừa quay dao vừa cười ha hả.
"Đúng đấy, chú chọn em khác rồi chơi đi, em này tôi chấm rồi. "
"Xì, chuyện nhỏ, thiếu gì người tôi chưa nếm qua cơ chứ, tí một mình tôi một em đấy!"
"Được thôi, ha ha ha!" Cả đám đều cười to.
Lão nhị nói.
"Vứt con này vào kho đi, chúng ta đi ăn một bữa thịnh soạn trước."
"Được thôi, để tôi ném vào cho!" Tên tóc vàng mặt sẹo nói xong liền kéo Hoàng Ngọc Diệp đi vào.
Cả người Hoàng Ngọc Diệp run rẩy, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng nói.
"Các người tha cho tôi đi... tha cho tôi... không phải các người muốn tiền sao... tôi có tiền... có rất nhiều tiền... tôi có thể cho mấy người..."
Lũ người đó như đang nghe phải câu chuyện hài, cười phá lên.
"Cô em có phải quá ngây thơ không vậy, tiền thì anh em chúng tôi không thiếu, tiền bọn đây kiếm được đủ để xây lâu đài rồi, chỉ cần những người đàn bà để chơi đùa thôi, há há há!"
"Bép!"
Tên tóc vàng tát một cái vào mặt Hoàng Ngọc Diệp: "Đừng nói nhiều nữa, đi mau lên!"
"A a a..."
Hoàng Ngọc Diệp đau đớn hét lên, lũ này quả thật không phải là con người mà... Loading...
Cô bị kéo đi tới căn phòng ở cuối lầu 1.
Đi ngang qua hành lang mới biết thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-ke-hoach-ruoc-papa-ve-nha/984829/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.