- Ô!! Tống Đăng Tường cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi à.
- Tên của ta không phải để con có thể gọi thẳng như vậy.- Người đàn ông tức giận đến đỏ mặt, Lục Tuyến Yên thấy cả gân nổi trên cổ ông ta.
- Ông và tôi... tại sao lại không thể?
- Tại sao đến cuối cùng con vẫn không chấp nhận Thẩm Lư?
- Vậy tại sao tôi phải chấp nhận một người đã giết chết mẹ mình?
Đây là câu nói của hắn mà Lục Tuyến Yên cảm thấy là dài nhất. Nghe ngữ khí của hắn cô nhìn sang, sắc mặt rất khó coi. Chính là hắn đang tức giận. Cô chưa thấy gương mặt này bao giờ. Cho nên tò mò nhìn ngắm một chút.
- Ta không giết mẹ con.- Thẩm Lư bên cạnh ấm ức nói.- Là do chị ta tự tử.
- Câm miệng!!- Hắn đứng dậy, dáng cao ngất đó làm thu hút tầm nhìn một số bàn lân cận.
Lục Tuyến Yên thấy thế vội đứng lên bên cạnh anh nhẹ nhàng nói.
- Băng!! Anh không nên nóng giận như thế.
- Cô làm gì vậy?- Hà Thục là tên của cô gái còn lại. Cô ta lại tiếp tục nhìn thấy Lục Tuyến Yên âu yếm khoác tay Mặc Băng Tước liền ganh tỵ lên tiếng.
- Ai cho cô xía vào chuyện của chúng tôi?- Thẩm Lư thấy Mặc Băng Tước đứng dậy thì mình cũng không thua. Bà đứng thẳng lên nhìn hắn rồi lại liếc mắt sang phía cô khi trông thấy cô đứng bên cạnh hắn.
- Cô có tư cách gì mà xen vào chuyện này?- Cuối cùng là Tống Đăng Tường. Ông ta không đứng dậy nhưng lại cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-giuong-voi-toi-thi-phai-cuoi-toi/205238/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.