Bạch Thiếu Khang đến trường đón Tôn Ngữ Lệ thì bất chợt nhìn thấy cô đi cùng Tiêu Trạch Minh....
Anh từ sắc mặt hạnh phúc chuyển dần sang sắc mặt âm u, lạnh lùng...
Trong khi đó Tôn Ngữ Lệ vẫn hửng hờ mà vui vẻ nói chuyện với Tiêu Trạch Minh, vẫn để cho Tiêu Trạch Minh nắm tay và khoát vai....
Đến cổng trường, cô nhìn thấy Bạch Thiếu Khang thì chạy lại. Sao anh đứng đây? Không ở trong xe đi, lát tôi lại...
"Tôi không đứng đây sao biết được ở trường em luôn vui vẻ thân thiện với tất cả nam sinh?"
"Anh bị ấm đầu à?"
"Đó là bạn của tôi. Anh biết không?"
"Ừ.. bạn mà tôi cứ nghĩ là người em không?"
"Anh... anh... tôi không nói với anh nữa"
"Tôi nói đúng tim đen của em rồi chứ gì?"
"Lúc nói chuyện với tôi. Em luôn lạnh nhạt, ghẻ lạnh tình cảm của tôi dành cho em... em không quan tâm đến tình cảm của tôi..."
"Ừ... tôi chấp nhận..."
Bạch Thiếu Khang giận dữ bỏ đi....
Tôn Ngữ Lệ ngơ ngác....
* Lúc nảy Bạch Thiếu Khang nhìn Tiêu Trạch Minh nắm tay Tôn Ngữ Lệ *
Tôn Ngữ Lệ không thèm quan tâm đến Bạch Thiếu Khang mà trả về biệt thự gần trường đại học....
Về đến nhà cô tắm rửa thay quần áo xong thì nằm lì trên giường... tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc...
Cô nằm trên giường mà ngủ đến chiều....
Khoảng năm giờ thì cô được người làm gọi dậy ăn cơm...
* Cốc Cốc *
"Dạ, tiểu thư xuống ăn cơm''
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/len-giuong-roi-moi-bat-dau-yeu/2805654/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.