Lần này Bạch Thiếu Khang đường đường chính chính nắm tay Tôn Ngữ Lệ bước vào công ty. Vừa bước vào mọi ánh mắt đều đỗ dồn vào hai người.
Tôn Ngữ Lệ ngại ngùng lấy tay che mặt của mình lại.....
" Anh... mọi người nhìn chúng ta quá trời kìa. Buông tay em ra đi"
" Không! Họ nhìn thì kệ họ đi"
Bạch Thiếu Khang dắt Tôn Ngữ Lệ đến tận bàn làm việc của cô
" Em vào làm đi, anh đi lên văn phòng đây"
" Ừm.... "
Bạch Thiếu Khang chẳng nói chẳng rằng hôn Tôn Ngữ Lệ trước mặt mọi người. Tôn Ngữ Lệ e thẹn đẩy Bạch Thiếu Khang ra
" Đây... đây là ở công ty đó"
Tôn Ngữ Lệ ngại đỏ cả mặt mà kêu Bạch Thiếu Khang
" Anh... anh... đi làm đi"
Bạch Thiếu Khang vừa rời đi, Tôn Ngữ Lệ ngồi xuống bàn làm việc của mình thì mọi người đã chụm lại bàn của cô. Mọi người đều tò mò mối quan hệ của cô và Bạch Thiếu Khang
" Cô và Tổng Giám đốc là gì của nhau thế? "
" Là người yêu hay là vợ chồng"
" Là gì? là gì thế? Nói cho mọi người biết đi mà"
Tôn Ngữ Lệ không biết phải nói như thế nào, cô ấp úng
Mọi người đều bất ngờ trước câu trả lời của Tôn Ngữ Lệ. Mọi người không tin là Bạch Thiếu Khang có vợ sắp cưới. Trong suy nghĩ của mọi người thì Bạch Thiếu Khác chẳng khác gì là một tên ác ma chính hiệu, tàn nhẫn không để tâm đến cảm xúc của người xung quanh. Mọi người trong công ty đều nói rằng, Bạch Thiếu Khang sẽ không bao giờ cưới vợ vì anh ra ghét phụ nữ
" Thật... thật sao? "
" Ừm... tôi là vợ sắp cưới của Bạch Thiếu Khang"
Đang bàn chuyện sôi nổi thì trợ lý của Bạch Thiếu Khang đến
" Ngữ Lệ, Tổng giám đốc kêu cô lên văn phòng"
" Ừ... tôi lên liền"
Tôn Ngữ Lệ vừa rời đi, cả xóm nhiều chuyện đều xoay quanh trợ lý của Bạch Thiếu Khang
" Chị... chị biết gì chưa? "
" Biết gì? "
" Tôn Ngữ Lệ là vợ sắp cưới của Tổng Giám đốc đấy"
" Ừ... tôi biết rồi"
"Ủa, sao chị không bất ngờ gì hết dạ"
" Tại vì tôi biết trước mọi người"
" Trời ơi! Lúc đầu tôi biết tôi cũng bất ngờ như mọi người đấy, không tin là tên ác ma đó có vợ sắp cưới rồi"
Trợ lý của Bạch Thiếu Khang cùng nhân viên ngồi tám cho đến khi trưởng phòng lại la thì mới giải tán và quay lại làm việc
" Thôi... thôi mọi người đi làm việc đi, chiều chúng ta đi ăn đi rồi bàn tiếp"
" Ừ.. giải tán... giải tán đi"
Còn Tôn Ngữ Lệ, cô vào thang máy để đi lên văn phòng của Bạch Thiếu Khang
* Cốc Cốc*
" Vào đi"
Tôn Ngữ Lệ đẩy cửa bước vào, vừa vào tới thì thấy Bạch Thiếu Khang đã ngồi trên sofa đợi mình sẵn
" Anh gọi em lên đây có gì không? "
" Anh nhớ em quá, nên gọi em lên đây"
Vừa nói anh vừa kéo Tôn Ngữ Lệ ngồi vào lòng của mình
" Anh... anh đừng như thế mà? "
" Nảy em vào không có cài chốt cửa đấy"
" Không sao đâu..."
Vừa nói dứt câu, Bạch Thiếu Khang hô lên
" Khóa cửa"
Thì một tiếng cạch vang lên
" Cửa khóa rồi đấy, em yên tâm chưa"
Tôn Ngữ Lệ trầm trồ trước sự hiện đại của văn phòng Bạch Thiếu Khang
" Cửa khóa thật chưa"
" Không tin thì em lại cửa xem thử đi"
Tôn Ngữ Lệ bước ra khỏi lòng của Bạch Thiếu Khang mà đi đến cái cửa để kiểm tra
" Cửa... cửa khóa thật rồi kìa"
" Anh nói mà em không tin"
" Bây giờ em tin chưa"
" Tin... em tin rồi"
Bạch Thiếu Khang bước đến chỗ Tôn Ngữ Lệ, anh đè cô sát vào cánh cửa, sau đó anh hôn vào đôi môi của cô. Nhưng vẫn theo phản xạ bình thường của con người, Tôn Ngữ Lệ vội vàng đẩy mạnh anh ra.
" Không được! Ở đây ngại lắm"
" Ở đây không ai vào được đâu, an toàn lắm, em cứ yên tâm"
" Đừng... đừng mà"
Mặc kệ sự phản đối của Tôn Ngữ Lệ, Bạch Thiếu Khang vẫn tiếp tục hôn vào môi, sờ soạn khắp cơ thể của cô
Nhưng Tôn Ngữ Lệ vẫn một mực kháng cự với những hành động của Bạch Thiếu Khang. Cô nhất quyết đẩy anh ra không để cho anh đạt được mục đích của bản thân
" Em... em làm gì thế? "
" Em đã nói là không được rồi. Sao anh cứ ngoan cố mà tiếp tục"
Tôn Ngữ Lệ bực dộc đi ra khỏi văn phòng của Bạch Thiếu Khang, để lại Bạch Thiếu Khang ngơ ngác ở lại một mình
" Không lẻ mình hơi quá ta"
Sau khi ra khỏi văn phòng của Bạch Thiếu Khang, cô không trực tiếp đi về bàn làm việc của mình. Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo....
Cô đứng trước rửa một lúc khá lâu. Cô suy nghĩ lại hành động lúc nảy của bản thân
" Không lẻ mình hơi quá ta "
Cô cảm thấy bản thân hơi nặng lời với Bạch Thiếu Khang
Bạch Thiếu Khang và Tôn Ngữ Lệ, cả hai đều mang một tâm trạng duy nhất là thấy có lỗi với đối phương, thấy hành động của mình với đối phương hơi nặng, lo sợ đối phương sẽ tổn thương....
Bạch Thiếu Khang và Tôn Ngữ Lệ quay lại làm việc đến hơn năm giờ thì ra về
Tôn Ngữ Lệ muốn chuộc lỗi với Bạch Thiếu Khang nên đã đứng đợi anh để ra về chung
Còn Bạch Thiếu Khang cũng không khác gì với Tôn Ngữ Lệ. Anh tinh ý nên tự lái xe để chở cô về, nhầm nhận được sự tha thứ từ cô
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]