Tối nay, Trịnh Nghiên về muộn hơn so với bình thường.
Hắn mệt mỏi bước vào phòng tắm, từng đợt nước lạnh dội thẳng vào da thịt khiến cơ thể thoải mái hơn chút ít. Vớ đại lấy khăn lông lau lên tóc, từng giọt nước nhỏ xuống sàn nhà.
Trịnh Nghiện ngồi xuống giường, ga đệm lún xuống một mảng.
Hứa Dực Tú đang ôm con gái ngủ say, hắn không muốn đánh thức hai mẹ con nên nhanh chóng rời đi.
Gió đêm vẫn còn đang thổi, mang theo hơi lạnh từ biển cả phía xa. Từng cơn gió nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ của hắn.
Trịnh Nghiên men theo dọc hành lang, cuối cùng dừng lại trước vườn hoa hồng.
Biển hoa hồng đang nằm trong giấc ngủ say, chàng trai nằm trên ghế dường như cũng chìm vào giấc mộng.
Trịnh Nghiên kéo chăn mỏng bị gió thổi rơi xuống đất, phủi sạch bụi, đắp kín người con trai. Hành động hắn vô cùng tỉ mỉ, dường như không phát ra tiếng động nhưng vẫn đánh thức cậu con trai.
Trịnh Tú hé mở đôi mắt, nhìn rõ người bên cạnh là ai khiến hắn có chút thất vọng. Cứ nghĩ là mẹ về thăm hắn trong đêm hóa ra lại là người cha mất hết nhân tính.
Gió tiếp tục thổi.
Trịnh Nghiên ngồi bên cạnh, tự rót cho mình một chén trà. Nước trà nguội ngắt đi sâu vào cuốn họng, trôi tuột xuống dạ dày, trầm giọng: "Sao không đi làm?''
Không khí vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xào xạc và cánh hoa hồng run nhẹ.
Hắn liếc nhìn, đánh giá con trai không có chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2879444/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.