Trong màn đêm, tiếng mưa ngày càng khẩn trương đánh thức người trên giường. Tiếng mưa xen lẫn trong ký ức, tạo thành những ngọn gió mở cửa hồi tưởng.
Hứa Dực Tú ngồi co ro trên giường, mắt đảo liên tục nhìn xung quanh, trong mắt đều tràn ngập vẻ hoảng hốt. Ả cảm thấy những bóng đen đổ trên sàn chính là bọn họ trở về đòi mạng. Hai tay chống lên giường thành tư thế động vật bốn chân, rón rén bò đến công tắc điện.
Hứa Dực Tú sợ.
Ả sợ cái gì chứ?
Từ ngày đến công viên trò chơi đến nay đã ba tháng, điều tra khắp nơi vẫn không tra ra dấu tích người phóng pháo hoa. Phía phụ trách công viên nói không có pháo hoa nào hết. Chẳng lẽ ả nhìn nhầm hay là lên cơn ảo giác.
Hay thực sự vong hồn kia muốn quấn lấy ả.
Hơi thở Hứa Dực Tú khó nhọc, dường như tự ngăn chặn hơi thở, ả sợ một tiếng thở nhẹ thôi sẽ khiến thứ dơ bẩn phát hiện.
Hơi lạnh thấu xương từ sàn nhà cùng hơi nóng nước mắt hòa quyện lấy nhau, không gian yên tĩnh càng khiến bầu không khí quỷ dị.
"Cạch.''
Hai chân quỳ rạp dưới đất, nâng tay ấn nút công tắc liên hồi vẫn không có dấu hiệu đèn sáng khiến ả bắt đầu hoảng loạn.
"Á…á….á…'' Âm giọng âm ư phát ra từ cuống họng nhưng không bật thốt thành lời. Suốt ba tháng qua ngày nào cũng khóc, đợi Trịnh Nghiên trở về ả lại bắt đầu quấn lấy hắn kể chuyện hôm đó.
Đương nhiên Trịnh Nghiên không tin chuyện ma quỷ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2879429/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.