Cứ nghĩ người đàn ông kia không động đậy chính là chấp nhận nhưng đột nhiên phía dưới trống rỗng, khiến lòng ả hoang mang tột độ, nức nở bò tới.
"Ngồi im.'' Giọng nói truyền từ trên cao truyền xuống ra lệnh như đang huấn luyện động vật.
Hứa Dực Tú nghe lời ngồi ngoan ngoãn tại chỗ, ả không khóc không nháo, sợ nước mắt sẽ khiến khuôn mặt động lòng người nhem nhuốt.
Ả vươn một ngón tay chạm nhẹ vào chân đối phương.
"Muốn gì?''
Ngón tay đỏ như máu chỉ vào cổ họng.
Giọng nói Trịnh Tú lạnh như gió rét vang lên: "Nhà này làm gì có bác sĩ, không phải vị duy nhất trong nhà tôi bị cô Hứa giết chết sao?''
Một câu này khiến Hứa Dực Tú như chết lặng, không hề nghĩ đến tội lỗi của mình gây ra, chỉ nhớ lại xem mình phục vụ chỗ nào chưa chu đáo.
Trịnh Tú mở cửa, cho người mẹ kế một cơ hội trốn thoát. Dường như người bên trong không có ý định rời khỏi ngược lại còn cả gan đánh chủ ý lên người cậu.
Khóe môi nhếch lên một đường cong nhẹ, tự cười nhạo chút lòng lương thiện của chính mình.
Nếu người ta đã không cần, chi bằng để cậu giúp cha khóa chặt cánh cửa.
Tiếng đóng cửa mạnh vang lên kèm theo tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Trong một đêm tất cả đều biến mất.
Niềm hy vọng cuối cùng của ả chính là Trịnh Âm nhưng
lục tung hết mọi ngóc ngách vẫn không tìm được con gái, là Trịnh Nghiên giấu đi hay là Nguyên Tranh muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2879427/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.