Trịnh Nghiên gật gật đầu, khóe môi cười nhạt.
Cô đặt chén trà lên bàn, vẫn là mùi vị cũ, lá trà tựa hương hoa đồng nội thêm chút mật ngọt. Tiếc là, Nguyên Tranh chỉ cảm nhận được vị đắng chát trong khoang miệng, ngữ khí bình tĩnh:
"Ngài cười cái gì?''
"Vô tình nhớ lại một số chuyện cũ không nhịn được bật cười thôi.'' Giọng hắn âm trầm: "Tiếc quá, cô đến không đúng lúc rồi, a Âm không có ở nhà.''
Nguyên Tranh nghiêng đầu, đáp: "Tôi không phải đến tìm a Âm.''
"Ồ!'' Trịnh Nghiên làm bộ ngạc nhiên, giọng điệu hời hợt như mọi khi: "Chúng ta đâu thân thiết đến mức phải gặp nhau tại nhà riêng, công việc thì nên đợi giờ hành chính hẳn nói, hôm nay là cuối tuần tôi muốn nghỉ ngơi. Không nhắc đến công việc.''
Không những rào lại giới hạn, hắn còn phủ đầu đối phương một nhát. So với lòng nhiệt tình hợp tác ban đầu, lần này Trịnh Nghiên cố ý thẳng thừng đuổi người về. Thậm chí, không mời cô vào nhà mà đặt một bàn trà nhỏ giữa sân vườn tiếp khách.
Hay cho một Trịnh Nghiên tàn nhẫn.
Có một điều hắn nhầm, cô không phải đến khóc lóc cầu xin chỉ muốn tìm lại một món đồ thú vị. Dường như, ông trời nghe thấy tiếng lòng, nhân từ giúp đỡ một lần.
Từ xa, bà quản gia hối hả chạy tới, nói nhỏ vào tai Trịnh Nghiên một hồi. Hắn lập tức nói dăm ba câu rồi rời đi ngay, bỏ mặc cô lại một mình giữa biển hoa hồng.
"Gâu…gâu.'' Em trai không biết từ đâu chạy đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2879423/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.