Cô im lặng, đứng rất lâu giữa đống đổ nát.
Bầu trời trên đầu kéo mấy đen kịt, một cơn gió mạnh mẽ thổi qua cuốn bay chiếc khăn choàng cổ mỏng, nó uốn lượn trong gió tạo thành vô số hình thú kỳ vơới, phấp phới tự do bay lượn không biết bay đến nơi nào?
"Tiểu thư Alice, của cô.''
Nguyên Tranh quay đầu nhìn thấy tên công tử cợt nhả theo đuôi đến tận đây. Anh ta một chữ "tiểu thư'', hai chữ ''tiểu thư'', nhưng cô thấy chẳng có ý nào dính daáng đến hai chữ ''tôn kính''.
Cô xoay lưng lại, không nhận lấy khắn choàng, thứ đã rời bỏ mình dù có nhặt lại cũng không thể quay lại như xưa.
Giọng cô gắt gỏng: "Traánh xa tôi ra.''
"Ồ!'' Tả Tri Thaành phồng má phát ra âm thanh, anh lùi hai bước rôồi nói tiếp: "Nhiêu đây đã đủ xa chưa?''
Nguyên Tranh nghiêng đầu, mí mặt giật giật liên hồi. Hết nói nỗi với người này. Tuy anh ta không đến mức đáng ghét hay chọc cô phát điên nhưng cô đã quá mệt mỏi, không muốn thêm chuyện. Cô ngồi bệch lên đống gạch đổ nát không quan tâm bốn góc miếng gạch nhọn hoắc, sơ ý là cứa vào da thịt như chơi.
"Không vui sao?'' Tả Tri Thành bắt chước ngồi xuống cách cô hai bước chân, ngón trỏ đẩy nhẹ vai cô: "Cửa hàng miên thuế hoạt đôộng lại rồi, người dân không đòi chuyển giao, vị trí của cô vẫn được giữ. Còn thôn tính luôn mười phần trăm cổ phần Duyên Lạc, vẫn không vui sao?''
Mười phần trăm là cả một con số lớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2879415/chuong-45.html