Gió thổi rít gào như giận giữ.
Sắc trời ảm đạm, đám mây chuyển dần sang màu tối đen kịt tựa như khói lửa nghi ngút nhà quê nhóm lửa, chúng lướt qua nhau rồi nhập thành một, bồng bềnh lơ lửng trên bầu trời.
Lá khô run rẩy, rơi rụng trước sự đe dọa của bầu trời.
Tả Tri Thành lấy khăn trùm đầu, bắt chước điệu bộ thường ngày của cô, quấn kín mít chỉ chừa hai con mắt, nâng giọng lên cao vút: "Giờ tôi là Alice, hãy chuyển mọi đau buồn của em qua người tôi.''
Nguyên Tranh không nhịn được phì cười, giọng điệu anh ta ẻo lả vô cùng, giả giọng rất giống, cứ như là chị em vậy.
"…Tí tách.''
Nhìn lên bầu trời, từng giọt mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống từ những đám mây đen. Tả Tri Thành không chờ cô phản ứng đã dứt khoát kéo mạnh tay Nguyên Tranh tìm nơi trú ngụ. Nơi này là vùng hoang vu, chính quyền thành phố vẫn chưa quy hoạch nên có rất ít người sống, muốn tìm chỗ che mưa gần đây e rằng khó hơn trời.
Ban đầu, mưa chỉ rơi nhẹ nhàng, như những giọt sương mù. Nhưng dần dần, những giọt mưa trở nên dày đặc, tạo thành một màn mưa rào bất tận.
Mưa lớn dần.
Nếu có khăn trùm đầu thì cô ít dính nước mưa hơn, nhưng hình như anh ta không có ý định trả lại, thản nhiên trùm trên đầu mình chạy một mạch.
Chỗ đổ xe quá xa, may thay trên đường chạy hai người tìm được một cái chòi nhỏ, có mái che tầm nửa mét, chắc là chỗ nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2879412/chuong-46.html