Chương trước
Chương sau
Trịnh Nghiên lấy một tờ khăn giấy lau sạch tay, sau đó rót ra một chén lớn gọi là '''chén tống'' rồi chia đều cho từng chén nhỏ gọi là ''chén quân''. Đến cả chia đều từng chén nhỏ cũng khuôn phép, chỉ rót một phần ba chén, hết một vòng rồi lại tiếp tục rót lần thứ hai đầy hai phần ba chén, hắn đưa chén nhỏ đến trước mặt cô, mỉm cười: "Mời.''

Nguyên Tranh mở to hai mắt nhìn chén trà Đông Phương Mỹ Nhân sắc đỏ cam, vị mật ong phảng phất.

Nhìn khác biệt hẳn so với xô trà mình hay pha.

Cô định cho một hơi hết sạch nhưng nhớ đến lời dặn ''nhã nhặn'', ngón tay nhỏ đành nâng chén từ từ, chỉ uống một ngụm nhỏ.

Trịnh Nghiên khá hài lòng, tự thưởng cho mình một chén.

Dù đã nuốt xuống cuống họng, hương vị trà vẫn lưu vị sâu nơi đầu lưỡi, mê luyến đến kỳ lạ.

Hóa ra, đây là lý do ngài Trịnh thích uống trà, từ nay cô cũng sẽ thích, ngày ngày pha trà, uống cùng ngài ấy.

Không phải vì quá thích nước trà, chỉ là khi thích một người sẽ thích hết tất cả thói quen của người ta.

Nhưng Nguyên Tranh đâu ngờ, hắn uống trà chỉ vì thích làm màu.

Hắn đổ nước trà còn dư xuống khay, bắt đầu châm nước lần thứ hai gọi là "Hạ sơn nhập thủy.''

*Hạ sơn nhập thủy: Xuống núi tắm sông.

Có vẻ hành động đổ nước ban nãy khiến hắn không yên tâm giao cho cô trọng trách châm trà, Trịnh Nghiên đích thân ra tay thực hiện.

Nước nóng đổ từ trên cao xuống ấm trà, tiếng rí rách vang lên trong không gian tựa như nước từ khe suối chảy ra, cho đến khi đầy miệng ấm mới đóng nắp.

Trịnh Nghiên nhắm mắt dưỡng thần, không đoái hoài đến mỹ nhân bên cạnh. Đợi một lúc, trà đã ngấm, Nguyên Tranh học theo đổ ra chén lớn, rồi đến chén nhỏ.

Cố nhớ lại ký ức dâng trà trong đầu, ngón giữa đỡ đáy chén, ngón trỏ và ngón cái đỡ miệng chén. Ngài Trịnh nói đây là tư thế dâng trà quy củ, gọi là ''Tam long giá ngọc.''

*Tam long giá ngọc: Ba con rồng đỡ viên ngọc.

Nguyên Tranh cung kính cúi đầu, hai tay dâng trà.

"Mời ngài.''

Trong hôn nhân ai cúi đầu trước người đó ở thế bị động. Có lẽ cô không nhận ra ngày từ đầu mình đã cúi người sống dè dặt dưới mái nhà với ngài ấy.

Hắn đặt chén trà trong tay, nâng lên mũi cảm nhận hương trà phảng phất rồi dùng tay che chén trà lại nhấp một ngụm nhỏ nhâm nhi.

Ấm trà lần hai vị nhạt hơn nhưng hương vị thấm đậm dư vị.

Nghe nói lá trà đều lựa chọn những lá khỏe, không bị dập nát phơi khô kết hợp tinh khí trời đất mới là trà quý.

Nguyên Tranh nghiêng đầu về phía anh, tò mò: "Trà này giá cao không?''

''Sáu con số.''

Tròng mắt cô mở lớn, lộ ra vẻ kinh ngạc. Đắt tiền như thế mà ngài lại đổ trà dư xuống khay rồi rời đi.

Nguyên Tranh ngồi yên tại chỗ, quyết định tự tập luyện.

Cô mơ hồ bắt chước tác phong ngài Trịnh, đặt chén trà gọn trong tay, nhấp một ngụm nhỏ rồi lại một thêm một ngụm.

Cứ thế trà trong ấm đã hết sạch sành sanh, còn châm thêm nước tận ba lần.

Đến nước ấm đun sôi cô cũng uống sạch. Nước này cũng quý lắm, lấy từ mạch nước nhỏ trong lòng núi chảy ra, phải đi rất xa để vận chuyển về, người trong thành phố không phải muốn uống là được.

Kết quả, cô mang theo một bụng trà thức đến sáng.

"Ngài Trịnh, ngài đã ngủ chưa.'' Nguyên Tranh khẽ chạm vào sống mũi của hắn, vuốt một đường xuống dưới.

Ngài Trịnh dứt khoát quay lưng sang một bên, không thèm đối mặt với cô.

Hắn nói, miệng cô như vẹt, nói không ngừng nghỉ, mất ngủ thì ráng chịu đừng làm phiền hắn.



Ngày tháng êm đẹp đó, ngài Trịnh giành nhiều thời gian cho Nguyên Tranh.

Hình như ngài ấy không thích vườn hoa hồng đỏ trong sân, Trịnh Nghiên chưa từng bước chân ra vườn ngắm nhìn chúng.

Nguyên Tranh cũng không thích, lần trước Trịnh Tú muốn chôn cô giữa biển hoa hồng đã trở thành ác mộng khó phai. Mỗi khi vô tình nhìn liếc qua cửa kính, thấy từng cánh hoa hồng đỏ rực nở rộ, dạ dày đều cuộn trào nôn mửa.

Từ đó, Trịnh Nghiên ra lệnh lắp màn che cửa khắp biệt thự cả ngày lẫn đêm.

Cô không cầu xin, cũng chưa từng nói nỗi khổ của mình, là ngài Trịnh quá tỉ mỉ để tâm tới.

Nguyên Tranh vô cùng biết ơn.

Những thế sự dường như đã đổi, Trịnh Nghiên bươớc qua bóng tối, vì Dực Tú tiểu thư mà loại bỏ ranh giới bản thân.

Còn cô thì sao?

Mãi chìm trong ác mộng không thể thoát thân.

Nguyên Tranh không biết nỗi sợ của mình lại tạo cơ hội cho hai người kia lún sâu vào lưới tình.

Cả hai người vốn chẳng thích trò đùa thanh tao thưởng trà rất nhanh suy nghĩ dơ bẩn nhuốm trọn tâm trí.

Trịnh Nghiên nhìn Hứa Dực Tú vô cùng trông đợi: "Dực Tú, lần trước em nói sẽ suy xét giúp anh lên chức thống đốc, thật chứ?''

Hứa Dực Tú vẫn chưa kịp phản ứng, ngay lúc tâm tình như này lại nhắc đến công việc khiến ả mất hứng nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Đơn giản lắm, chỉ cần nói với cha em một câu chức thống đốc hay vị trí lãnh đạo cao hơn em cũng giúp.''

Nghe được lời cam đoan này nét mặt Trình Nghiên thoáng dãn ra.

"Với điều kiện anh phải yêu em, ly hôn với con đàn bà kia.'' Hứa Dực Tú dứt khoát đổ chén trà xuống bồn hoa hồng đặt cạnh, ham muốn chiếm đoạt bộc phát khiến ả không kìm chế tâm tính muốn nhìn thấy Nguyên Tranh mất hết tất cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.