Nhiệt độ chén trà quá cao khiển cánh hoa hồng dần thâm đen, trở nên già úa xấu xí.
Từng đóa hoa rũ xuống mất hết phong thái kiêu ngạo ban đầu, thoáng cái đã bị gió cuốn trôi đứt lìa cánh hoa.
Trình Nghiên cười cười hoàn toàn không để ý đến thái độ xấc xược của ả: "Dực Tú, chúng ta chỉ mới quen nhau hai ngày. Em có nghĩ như vậy là quá sớm rồi không?''
"Từ lần đầu gặp em đã thích anh rồi, dùng hết mọi thủ đoạn để tiếp cận anh.'' Ả nhanh chóng đứng dậy, vòng ra phía sau lưng, cuối người ôm chặt cổ Trịnh Nghiên, gấp giọng nói: "Khi biết anh có vợ em có chút hụt hẫng. Nhưng Trịnh Nghiên à, chúng ta đều là người trưởng thành, anh rõ ràng cũng thích em mà. Chúng ta mới là người chung thế giới, nếu anh không đồng ý em sẽ nhanh chóng rời đi. Em không chấp nhận làm bạn, giữa nam và nữ tuyệt đối không có tình bạn.''
Lông mi hắn rũ xuống, cả người toát ra hơi lạnh như chìm vào hố băng. Ắn bánh trả tiền thì từng có nhưng hắn chưa từng có ý định bỏ Nguyên Tranh.
Đặc biệt là khoảnh khắc này.
So với ả Dực Tú tâm địa rắn rết thì Nguyên Tranh ngây thơ, thiện lương biết bao nhiêu.
Tuy có hơi nhàm chán nhưng chung sống dễ chịu hơn.
Hắn ao ước quyền lực đồ sộ nhà họ Hứa, cũng e ngại nhà vợ quá mạnh bất cứ khi nào đều có thể đè ép hắn như trở bàn tay.
Trịnh Nguyên không muốn xuất hiện thêm một Lạc Tần thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2877664/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.