Tần suất hoan ái giữa ả và Trịnh Nghiên dường như diễn ra mỗi tối, đêm qua lại là một đêm kịch liệt.
Hứa Dực Tú lê bước chân mệt mỏi đi đến phòng ăn, giọng nói ủ rũ: "Nước ép rau cần tây của tôi đâu? Tôi đã nói mấy người khi tôi thức dậy phải có sẵn mà?''
Người giúp việc đùn đẩy trách nhiệm nhau, may mắn bà quản gia đi từ vườn vào: "Tiểu thư luôn yêu cầu nước ép tươi, chúng tôi lại không biết thời gian cô thức vậy vào mấy giờ?''
"Này!'' Hứa Dực Tú nghiêng đầu, bộ dạng ngông nghênh như ngày đầu bước chân vào nhà họ Trịnh, hét toáng: "Bà đang trả treo tôi sao?''
Quản gia vẫy tay ra hiệu mọi người trở về vị trí, ngay tức khắc nhà ăn không còn bóng người. Bà ta không thèm nhìn Hứa Dực Tú lấy một cái, tập trung cắt tỉa bớt gai cành hoa hồng, cho vào một chiếc bình trắng sứ.
Hứa Dực Tú bị phớt lờ điên tiết lên, cơn giận giữ lấn át hết lý trí: "Cút ra khỏi đây, nhà họ Trịnh không cần người không nghe lời.''
Giọng điệu già nua nói: "Tiểu thư còn biết đây là nhà họ Trịnh sao? Tôi đã sống ở đây ba đời rồi, trước giờ chỉ nghe lời bà chủ. Cô là bà chủ sao? Cô là cái thá gì mà ở lì mãi không chịu đi?''
Con ngươi ả co lại đầy tức giận, ngón trỏ chỉ chỉ vào bà quản gia, đuối lý không bật thốt nên lời. Thân phận hiện giờ của ả chỉ là khách đến chơi.
Hứa Dực Tú không thân không phận xô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lech-duong-ray/2877661/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.