Dịch: Amelie.Vo
Trong thôn gần đây xuất hiện một chàng thanh niên biết hát khúc điệu phương Bắc, Dư lão gia như tìm được tri âm, nghe hắn hát khúc suốt ba ngày ba đêm, sau đó quyết định gả nữ nhi bảo bối của mình cho hắn.
Trái tim của Dư Tiểu Ngư sớm đã trao trọn cho Phật tổ, tất nhiên nàng có trăm ngàn điều buồn bực, thế nên đã cãi nhau một trận ầm ĩ với phụ thân, rồi tự đóng mình trong khuê phòng.
Dư Kiên không cách nào lay chuyển được nữ nhi, vì vậy việc liên hôn này đành xem như chưa từng đề cập đến. Tuy nhiên, Dư Tiểu Ngư vẫn cứ nhốt mình ở lì trong phòng, không chịu ăn cũng không chịu uống.
Nàng không phải đang giận dỗi với phụ thân, nàng chỉ là đang tức giận chính mình.
Dư lão gia đến phòng khuyên nhủ nàng, Từ gia cô nương cũng đến tìm nàng, thậm chí Trương công tử biết hát Bắc khúc kia cũng đến gặp nàng.
Song, Dư Tiểu Ngư rốt cuộc vẫn không có phản ứng, cả ngày nàng chỉ ngây ngốc ngồi trước bàn trang điểm, ngắm nhìn chân trời xa thẳm bên kia ô cửa sổ, tựa như vẫn đang chờ đợi một điều gì.
Không một ai biết được nàng đang đợi điều gì.
Nhưng nàng thì biết, nàng chỉ đang đợi một chú cú đêm.
Kỳ thực, Trương công tử cũng là một thiếu niên lâm phong ngọc thụ, khí độ tiêu sái, nhưng trong mắt Dư Tiểu Ngư, hắn vẫn không thể sánh bằng tiểu hoà thượng sải bước từ bên kia bờ suối hôm nào.
Cuối cùng, Dư lão gia cũng hết cách, chỉ đành mời Tuệ Hoà sư phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-vien-de-tu-toc-bac-dau/269224/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.