Dịch: Amelie.Vo
Một lúc sau, Dư Tiểu Ngư từ trong bếp bưng ra một bát mì. Là một bát mì thật to, bên trên phủ đầy rau cải xanh, còn bên trong thấp thoáng mấy lát đậu phụ khô tẩm gia vị.
Tiểu hoà thượng nuốt “ực” một tiếng, bát mì kia trông rất ngon miệng
Tâm địa tiểu cô nương này thật thiện lương.
Dư Tiểu Ngư đặt bát mì xuống, nàng ngồi đối diện y, vừa cười vừa nhiệt tình mời y ăn:
“Tiểu sư phụ mau ăn đi!”
Nàng không đưa đũa cho y.
“Thí chủ có thể cho bần tăng mượn một đôi đũa không?”
“Tiểu sư phụ đi ra ngoài hoá duyên không mang theo gia hoả ư?”
(Gia hoả: chỉ vật dùng trong nhà hoặc ngụ ý mắng người)
“A Di Đà Phật…”
Thấy y lại định niệm Phật, Dư Tiểu Ngư bèn vội vã lấy ra đôi đũa giấu sau lưng, đưa cho y.
Tiểu hoà thượng nhận lấy, nhìn nàng đầy cảm kích:
“Ân tình đưa cơm, nhất định không quên.”
Dư Tiểu Ngư không đáp lời, chỉ chống cằm cười híp mắt nhìn y, hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
“A Di Đà Phật, pháp danh của bần tăng là Giới Không.”
“Ta không có hỏi pháp danh của ngươi, ta hỏi ngươi tên gì?”
Tiểu hoà thượng nhìn ân nhân ngồi đối diện mình, trên mặt hiện lên một thoáng suy tư cùng do dự, y chậm rãi đáp:
“Tục danh của bần tăng là Thẩm Trọng Uyên.”
Dư Tiểu Ngư vẫn chưa chịu buông tha, truy cùng hỏi tận: “Là hai chữ nào?”
“Trọng trong ‘trọng lai’. Uyên trong ‘vạn trượng thâm uyên’.” Ánh mắt y tối lại, ngữ khí nặng nề.
(Trọng lai = làm lại từ đầu; Vạn trượng thâm uyên =
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-vien-de-tu-toc-bac-dau/269219/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.