Không có thuốc ngủ giúp đỡ tôi ngày càng khó đi vào giấc ngủ.
Tôi biết Quý Khâm sẽ không cho phép tôi lại làm chuyện hoang đường mỗi ngày uống thuốc hỗ trợ giấc ngủ nữa. Thế là tôi đành phải ép mình nhắm mắt lại, từ từ trải qua đêm dài gian nan vô cùng, nhưng tôi lại nghĩ nhịn một chút mà thôi. Bức tranh cũng sắp xong, hết thảy dày vò......Đều sẽ đến điểm kết.
Quý Khâm vẫn đối xử lạnh lùng với tôi như trước cũ, công việc của anh rất bận, thường thường chỉ có ở buổi tối mới có thể nhìn thấy anh, có đôi khi thậm chí là đêm khuya. Dạo gần đây công việc của anh thường yêu cầu xã giao, vài ngày liền anh đều uống say được tài xế đỡ về.
Tôi theo bản năng mà đỡ lấy anh. Anh say khướt dựa lên người tôi, vô cùng ôn nhu gọi tôi: "Trạch An."
Tôi có đôi khi, thật kỳ vọng anh say mãi như vậy.
Bởi vì lúc ấy anh chẳng chút lạnh nhạt, anh ôn nhu mà kêu Trạch An, cái tên này ở trên môi anh lưu luyến đảo quanh, tôi đúng là không thể chống cự lại chút dịu dàng hiếm có này ——
Đương nhiên tôi cũng biết, Trạch An anh gọi không phải tôi.
Trạch An.
Tôi cái gì cũng không dám làm, chỉ dám nhẹ nhàng đáp lại anh: "Em ở đây."
Anh như không tin, lại hỏi tôi: "Em là Trạch An à?"
Môi tôi giật giật, cảm thấy câu hỏi này thật khó trả lời.
Tôi nghĩ...... Tôi đương nhiên là Trạch An.
Nhưng tôi không phải Trạch An anh muôn nhỉ.
Tôi thở dài, thấp giọng nói: "Em là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-vat-cua-han/231114/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.