Khi tôi tỉnh lại, Quý Khâm đang ngồi nghỉ ngơi cạnh mép giường tôi.
Cả người đều khó chịu nhưng thấy khuôn mặt mệt mỏi như thể đã mất ngủ mấy đêm của anh tôi lại nhìn xuống không đánh thức anh.
Quý Khâm...... vậy mà ở cạnh chăm tôi.
Không thể nói rõ là cảm động hay rung động hay chỉ là sự bình tĩnh tự hòa giải với chính mình, nhưng dù cho thế nào tôi biết tôi vẫn yêu anh sâu đậm như trước.
Thôi, dù sao...... Bỏ lỡ vẫn là bỏ lỡ.
Quý Khâm vẫn bị tiếng động đó tôi tạo ra đánh thức, anh mở mắt vừa lúc va phải tầm mắt của tôi, anh hoảng hốt chớp mắt mới khàn khàn nói: ".......Cậu tỉnh, tôi đi tìm bác sĩ."
"Quý Khâm." Thấy anh rời đi tôi vội gọi anh lại.
Cũng không biết để làm gì, có lễ sâu trong nội tâm tôi sợ anh rời đi?
"Cảm ơn anh đã ở cạnh em." Anh nghi hoặc quay đầu, tôi chần chờ nhỏ giọng nói.
Trên mặt Quý Khâm vốn không có biểu cảm, nghe tôi nói thế đột nhiên nhíu chặt mày, anh sải bước đến bên cạnh tôi rồi cúi người xuống ——
"Cậu hãy nghe cho kỹ, đừng tưởng tôi không biết cậu định làm gì với thân thể này."
Tôi ngẩn ngơ, nghe không hiểu ý anh.
Quý Khâm nhìn chằm chằm vào hai mắt tôi, dường như đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn tôi như vậy, ánh mắt sắc bén như có thể đâm thủng linh hồn tôi.
"Trạch An sẽ trở về." Anh mở miệng, gằn từng chữ một, "Nhưng nếu thân thể bị làm sao em ấy sẽ không về được."
Môi tôi run run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-vat-cua-han/231113/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.