Tôi vẽ Quý Khâm theo bức ảnh chụp, biểu cảm trên mặt anh rất nghiêm túc. Tôi biết tôi vẽ tranh nét nào cũng giống nhau, nhưng tôi sẽ cố hết sức để vẽ ra Quý Khâm trong tâm trí tôi.
Làm hết khả năng.
Bức ảnh này là bức ảnh chụp bằng điện thoại từ rất lâu rồi. Đó cũng là bức ảnh tôi thích nhất. Hôm đó tôi đi xem Quý Khâm chơi bóng rổ, sau khi kết thúc trận đấu ánh nắng rơi trên mặt anh, chiếu sáng cơ thể anh. Từ xa nhìn anh tôi đã nghĩ anh là vị thần ngự trị trái tim tôi.
Nghe thấy tiếng vặn tay nắm cửa tôi hoảng sợ đứng lên vội vàng đem bức tranh mới vạch được vài nét cất đi.
Bởi vì không quen thuộc với bài trí của phòng tranh tôi vô tình gây ra tiếng động.
" Ai trong đó?"
Giọng của Quý Khâm lập tức vang lên ngoài cửa, tôi rủa thầm một tiếng vội vã tìm chỗ trốn, nhưng khốn một nỗi chưa trốn được vào đâu anh đã mở cửa bước vào.
" Tại sao em lại..." lời trách móc trong tưởng tượng không xuất hiện, khuôn mặt luôn thờ ơ của anh hiện lên vẻ bối rối.
Tôi sợ hãi lắp bắp, khuôn mặt đã đỏ bừng " Xin lỗi, em tò mò nên đến xem một chút, em không có làm loạn lên đâu..."
Quý Khâm im lặng, tôi dè dặt ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái thì phát hiện sắc mặt hoảng hốt của anh, nhìn qua cũng thấy được vẻ thất vọng ấy.
"Chỗ này đều là đồ của Trạch An." Anh nói, trong mắt là ôn nhu đang bị kiềm lại, quét một vòng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-vat-cua-han/231111/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.