Chào mọi người, vẫn là tôi.
Gần đây tôi càng ngày càng thấy việc gì mình cũng làm không xong.
Cha mẹ tôi vẫn luôn rất chiều chuộng tôi, công việc của họ khá bận nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng ép tôi đi học lớp học thêm này nọ, cũng không giống phụ huynh khác chỉ quan tâm kết quả học tập của con mình. Bọn họ hy vọng tôi ngoài giờ học có thể làm những thứ mình thích.
Dù như vậy tôi vẫn không vui vì cha mẹ lúc nào cũng bận rộn. Từng có một thời gian phản nghịch không muốn gọi điện cho họ, không muốn nói chuyện, oán trách họ thiếu quan tâm, ngại cha mẹ lớn tuổi hay lải nhải.
Hiện tại nghĩ lại, tôi hối hận vì những gì mình đã làm.
Trạch An giả đã hoàn toàn chiếm được sự yêu thích của cha mẹ tôi vì vậy tôi luôn khó chịu khi phải đối mặt với họ.
Phó sán cũng không cần một người bạn ngốc nghếch chỉ biết chọc cười cô ấy, cô ấy bây giờ cần một người bạn hiểu cô ấy giúp cô ấy chia sẻ lo lắng.
Đến Quý Khâm.....
Đúng rồi, công việc cũng bị tôi làm rối tung cả lên
Tôi thật vô dụng, có lẽ đó là nguyên nhân khiến tôi chưa tốt nghiệp đã ngủ hai năm. Lúc đó là Trạch An giả giúp tôi lấy bằng tốt nghiệp, vừa học code vừa làm giáo viên mỹ thuật, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành xuất sắc. Còn tôi sau khi xin được việc phải học lại kiến thức căn bản, ngày nào cũng bị sếp mắng.
Ngày đó tôi đang ngẩn ngơ nhìn một bài văn chê trách dài ngoằng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-vat-cua-han/231110/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.