"Này, Cố An cậu muốn đi xem buổi triển lãm hôm nay không?"
Cố An bị bạn kéo đến trước cửa phòng triển lãm nghệ thuật, trên tay lúc này còn nhét đầy xiên cay mới mua sau khi tan học.
" A, từ từ, chờ chút tớ còn chưa ăn xong, hơn nữa tớ không có tí hiểu biết gì về hội họa, sao cậu không tự mình xem?"
Cậu bạn ngạc nhiên khi xem bảng triển lãm, " Không, tui đợi cậu ăn xong. Cậu nhất định phải xem buổi triển lãm này. Họa sĩ này trông rất giống cậu, tui nghĩ hai mươi năm nữa cậu sẽ trông giống như thế."
Cố An tiến lên vài bước. Hội đồng triển lãm đã giới thiệu chi tiết trải nghiệm cuộc sống của người họa sĩ này. Ông cho biết mình vốn học chuyên ngành công nghệ và chỉ là tay ngang trong lĩnh vực nghệ thuật. Tuy nhiên ông đã cho người ta thấy tài năng và năng khiếu nghệ thuật phi thường của mình. Ông đã có khoảng thời gian dài bị trầm cảm và đã sáng tác trong khoảng thời gian đó, nhưng mãi đến nay ông mới tổ chức buổi triển lãm đầu tiên trong đời.
Phiền muộn.
Cố An chầm chậm ngửa đầu lên và nhìn thấy bức tranh của họa sĩ.
Cậu bỗng giật mình và cảm giác buồn đau khó tả cứ như có một tảng đá từ trên trời rơi xuống đè nặng lên trái tim mình. Thậm chí lúc đó cậu tưởng chừng như mình không thể thở nổi nữa.
Quả thực....rất thích. Chỉ là cảm giác quen thuộc cuồn cuộn như sóng trào, cậu chắc chắn mình không hề quen biết người họa sĩ này.
Trong khoảnh khắc cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-vat-cua-han/1022012/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.