Sau khi xuất viện việc đầu tiên 'Trạch An' làm là thuê công ty chuyển nhà, hắn tính đem tất cả đồ đạc dọn đi bắt đầu một khởi đầu mới.
Có lẽ cũng không tính bắt đầu một lần nữa, chỉ là thay người kia.....sống thật tốt.
Quý Khâm cũng không ngăn cản, hắn với Quý Khâm chỉ liếc nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng quay đi —— thật kì lạ, trước đây bọn họ tình cảm thân mật, trong mắt người khác chính là loại "Cặp đôi hoàn mỹ", nhưng bây giờ bọn họ ngay cả giao tiếp thậm chí liếc nhìn nhau một cái cũng không có.
Hắn nhạy bén ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc và hương rượu vẫn chưa tan đi trong không khí, hắn giật mình nhưng không dám nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy khổ sở.
Đúng lúc này hắn đột nhiên nhìn thấy bức tường vốn trống trơn nay lại treo một bức tranh, dưới cái nhìn của hắn nét vẽ của nó vụng về giống như nhân vật hoạt hình, nhưng lại được cái dụng tâm, có thể thấy được người vẽ vẽ từng nét tinh tế, cẩn thận tỉ mỉ giống như sợ làm hỏng bức tranh.
Bức tranh vẽ cảnh ngày hè, bầu trời xanh thẳm như được gột rửa, thiếu niên mặc đồng phục chơi bóng rổ, ánh dương chiếu lên khuôn mặt thiếu niên khiến cho người kia như thể phát ra ánh hào quang.
Người đó chính là....
"Là tôi."
Không biết từ lúc nào Quý Khâm đã đứng đó, âm thanh khàn khàn giống như vài ngày chưa nói chuyện.
'Trạch An' vội vàng liếc nhìn anh, rồi lại mau chóng quay đi.
"Cậu ấy vẽ..."
".......Ừm." Quý Khâm trầm mặc một hồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-vat-cua-han/1022011/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.