Ba mẹ Khả Hân vội vã đến bệnh viện, đến trước cửa phòng, ông nhìn vào tấm kính hình chữ nhật trên cửa thấy bóng lưng của một nam nhân trẻ đang loay hoay dùng khăn để lau tay cho cô gái đang nằm. Ba Trịnh bất giác quay ra ngoài như không tin vào mắt mình, ông lại quay vào nhìn qua tấm kính, mẹ Trịnh bên cạnh cũng tò mò theo mà hỏi
- Ông à...có chuyện gì vậy?
- Hình như...là Thành Xuyên đang ở trong thì phải!
- Sao ông lại nói vậy? Chẳng phải hai đứa chúng nó đã...
- Bà không biết đâu! Khi nãy, tôi gọi cho con Hân, Thành Xuyên là người nghe máy! Tôi thật sự cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Mẹ Trịnh thở dài một cái, chưa kịp đi vào thì cửa phòng đã mở ra, dáng người cao của nam nhân trẻ đã xuất hiện. Thành Xuyên từ trong phòng đi ra ngoài khiến cho ba mẹ Trịnh giật mình như đang làm chuyện lén lút mà bị bắt gặp vậy
- Hai bác đã đến rồi sao?
- À...ừm...hai bác vừa đến!
- Dạ vậy hai bác vào trong đi ạ! Khả Hân, em ấy vẫn chưa tỉnh! Con xin phép ra ngoài một lát sẽ quay lại sau!
- À...ừm để hai bác vào trong! Con cứ đi giải quyết việc của mình trước!
- Dạ!
Thành Xuyên cuối đầu rồi rời đi, để lại ba mẹ Trịnh đang ngẩn ngơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra! Ba mẹ Trịnh cũng quay sang nhìn nhau như thể hiện sự khó hiểu, rồi lại nhìn theo bóng lưng của Thành Xuyên đang dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-tong-tha-toi-ra-/3741894/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.