Hai người tám chuyện rồi nói đủ thứ trên trời dưới đất với nhau .
" Bây giờ cũng trễ rồi chúng ta về nhà thôi. "
" Ừm , mình cũng về đây ngày mai còn phải đi học nữa "
" Ừm,tạm biệt. "
" Tạm biệt. " .
Sau đó thì ai nấy cũng ra về, Mạn Sơ thanh toán xong cũng bắt taxi trở về nhà.
Nói ra hết cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, chứ 1 mình mà ôm hết thì thấy bản thân rất là nặng nề, giống như là có cục đá đè lên người của cô vậy ...
Khi mà cô bước vào trong nhà thì thấy nhà cửa tối thui rồi, hôm nay người làm tắt đèn sớm đến vậy sao.
" Mạn Sơ sao con về trễ vậy ,cậu chủ về rồi không thấy con đâu liền tức giận đùng đùng rồi"
" Đã vậy còn bảo bác tắt đèn đi ngủ sớm nữa đó ". .
" Dạ con biết rồi bác ,con lên phòng đây " .
" Ừm, con lên dỗ dành cậu ấy đi. "
" Dạ ."
Dỗ dành ư ! Cô có làm gì anh ấy đâu chứ , hôm nay chỉ là về muộn 1 chút thôi mà. .
Đi từng bậc thang Mạn Sơ cảm thấy có chút nặng nề .
" Cạch "
Mạn Sơ đẩy cửa bước vào thì thấy Cảnh Tiêu đang ngồi trên ghế bành uống rượu .
Lệ Cảnh Tiêu hôm nay về nhà tự nhiên không thấy cô đâu cả , chẳng phải ngày thường là hay ngồi chờ ở phòng khách hay sao ,vậy mà hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-tong-cung-chieu-vo-yeu/3739795/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.