Ngôn Kim vừa hoàn thành cuộc phẫu thuật, về tới nhà vừa tắm xong chuẩn bị đi nghỉ ngơi nhìn thấy tin nhắn của anh, không ngừng mắng thầm.
Lệ Đình Tuyệt, ông cụ lớn nhà ngươi.
Ai bảo anh ta nhiều tiền chứ, còn Ngôn Kim là đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã thích y thuật, thích làm nghiên cứu, vì thế ra nước ngoài du học, đều nhờ vào trợ cấp của Lệ Đình Tuyệt mới có thể hoàn thành việc học.
Bây giờ phòng thí nghiệm là tất cả của anh ta, anh ta có thể mất đi, vì thế cấp ra một mã số.
Lệ Đình Tuyệt nhìn chằm chằm vào Trần Bang Thiển đang để chân của anh đặt lên ghế sofa, sau đó cô cười, rồi châm một kim.
Trên mặt anh dù không một gợn sóng sợ hãi, nhưng mà đáy lòng đã sớm bắt đầu sóng ngầm. Thầm nghĩ rằng, nhất định phải chịu đựng, cho dù có đau thế nào thì cũng không để lộ dấu vết.
Mạc Thanh Yên đi đến, vẻ mặt sợ hãi, hai tay ôm lấy mặt, từng bước từng bước đi đến.
Ôi, Thiển Thiển, mình thấy cậu cũng rất căng thẳng, đừng có đâm nữa.
Lệ Đình Tuyệt nhíu mày, "Ý của em là, cô ấy không biết châm cứu."
Anh sớm đã đoán được, Mạc Thanh Yên và Trần Bang Thiển xưng chị em, năm năm nay ở bên nhau. Mặc dù anh không biết thế lực đằng sau cô như thế nào.
Nhưng mà cho rằng biết được tài nghệ của Mạc Thanh Yên, thì Trần Bang Thiển cũng không hề đơn giản.
Mạc Thanh Yên cười đến cứng nhắc, " Không phải, cô ấy cũng hiểu chút chút, đây không phải quan tâm anh nên mới châm cứu cho anh sao. Ngày đó danh thiếp bác gái kia đưa cho, em đã hẹn trước rồi, nhưng mà bác sĩ nổi tiếng quá, có tiền cũng mời không được."
Thật ra mời không được, cũng có liên quan đến người nào đó, đó chính là đề phòng, sợ rằng cô mời đến thật, ai đó sẽ phải chịu khổ.
Mạc Thanh Yên cho rằng nói những lời này sẽ giúp Lệ Đình Tuyệt bớt buồn, khiến anh không phải sợ hãi.
Có điều cô cũng không nhìn thấy sự sợ hãi, kinh hoảng trên nét mặt anh. Người đàn ông này đã quen lạnh lùng, mãi mãi ngồi trong lòng không thấy loạn.
Trần Bang Thiển nắm lấy châm, hai mắt đang tìm chỗ trên chân anh. Chăn anh dài thẳng tắp, làn da trắng sáng, đúng là một cực phẩm.
Cô mặc kệ, nghĩ vừa tìm, dây thần kinh đau đớn dường như ở phía dưới đầu gối mấy tấc.
Lệ Đình Tuyệt nheo mắt, sao xem giống như cô đang giết lợn vậy, cắn răng chịu đựng, vẻ mặt chịu đựng, muốn ra tay, cảm giác như một đao mất mạng.
Mạc Thanh Yên lo lắng lấy tay che mắt, từ kẽ hở lén nhìn trộm. Châm đi vào trong thịt của anh, mà anh giống như không xảy ra chuyện gì, trên mặt không có chút biểu cảm.
Mạc Thanh Yên chạy nhanh đến cạnh anh, đôi tay trắng nõn đặt lên vai anh.
Thế nào? Có cảm giác không?
Trần Bang Thiển nhìn chằm chằm vào biểu cảm của anh, nhưng mà không có chút sơ hở nào, cô nhấc môi, cảm thấy không thú vị gì cả, người này thực sự không có cảm giác.
Vì thế liền cầm kim đâm vài phát, phát ra âm thanh kim đi vào trong thịt "Oạch, oạch."
Hai đùi đều châm đầy kim, mu bàn chân cũng là kim, cô ấy giống như đang chơi đùa vậy.
Hoàn toàn không biết đương sự có cảm nhận gì.
Mà trên trán Lệ Đình Tuyệt toát ra nhiều mồ hôi, nhưng anh lại biểu cảm như không có chuyện gì, vô tri giác.
Trần Bang Thiển chơi đùa đủ rồi, sau đó liền gọi Mạc Thanh Yên.
Tiểu Ngũ, cậu có muốn châm không, người thật thịt thật, rất giảm sức ép.
Mạc Thanh Yên có chút nóng lòng muốn thử, nhưng cuối cùng cũng đánh mất, " Không đùa nữa, dù sao người ta cũng là người, không phải con rối."
Một câu nói là làm Lệ Đình Tuyệt lòng chua xót nhỏ lệ.
Trong lòng thầm mắng, "Ngôn Kim, sao anh vẫn chưa đến."
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gầm rú của cánh quạt phi có trực thăng.
Ngờ hoặc hỏi:" Không phải bà nội sẽ đến chứ."
Ánh mắt không ngừng như con nhím của Lệ Đình Tuyệt, bà lão nên đau lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]