Chương trước
Chương sau
Editor: Waveliterature Vietnam

Lệ Đình Tuyệt không nói chuyện, bản thân bị châm thành con nhím, không có tâm trí nói chuyện.

Mạc Thanh Yên sợ bà lo lắng, bà không phải tim không được tốt? Vì thế liền lấy cái thảm che lên đùi anh.

Đừng dọa bà.

Chuẩn bị tốt mới đi mở cửa.

Mà Lệ Đình Tuyệt bình tĩnh ngồi ở đó, có điều có thể nhìn ra, tiểu nha đầu rất quan tâm bà.

Mạc Thanh Yên vừa mở cửa, lạnh lùng đâm sầm vào bên trong.

Tuyệt làm sao thế?

Mà trong tay Ngọc Kim cầm hộp thuốc, tưởng rằng ai đó bị bệnh, hoặc là bị thương, mới vô cùng lo lắng bảo anh nhanh chóng đến.

Mạc Thanh Yên cười, chỉ vào bên trong, " Anh ấy không sao."

Có điều, hình như có chuyện, trên chân đều là châm.

Ngọc Kim cười, " Tiểu Yên, có phải cô có chỗ nào không được khỏe chứ."

Cho rằng anh hiểu Lệ Đình Tuyệt, anh không để ý tới sức khỏe của bản thân, cho dù có bệnh cũng sẽ không gọi anh đến. Trừ phi là tiểu nha đầu này, bởi vì cô là ngoại lệ của anh.

Trần Bang Thiển đi đến, ánh mắt lướt qua hai người đàn ông, thì ra bạn của Lệ Đình Tuyệt cũng không tồi, đứng giữa một đám người nhìn phát nhận ra luôn. Không thể không phủ nhận,người phân theo đàn, vật phân theo loài.

Tiểu Yên, vị mỹ nữ này là ai?

Lãnh Nhiên nhìn người đẹp rồi liền rời đi, vì thế ánh mắt luôn lướt về phía Trần Bang Thiển.

Mạc Thanh Yên nhanh chóng giấu Trần Bang Thiển phía sau, "Cô ấy là chị tôi, có bạn trai rồi."

Cô biết Lãnh Nhiên rất đào hoa, lại thích chơi đùa, không thể để anh ta với tiểu tư liên quan đến nhau.

Lãnh Nhiên nhận cái đánh dữ dội của Lệ Đình Tuyệt, anh có hỏi cô đã có bạn trai đâu? Chỉ là muốn chào hỏi chút, Tiểu Yên nghĩ đi đâu thế?

Vì thế đi về hướng Lệ Đình Tuyệt, thấy vẻ mặt anh lạ lạ, hai chân đắp thảm. Cảm thấy vở kịch này quá giống rồi, bản thân cũng muốn diễn một chút. Đi nhanh hơn ôm lấy chân anh.

Sau đó tiếng gọi hai người vang lên.

A.....

A.....

Lệ Đình Tuyệt nhíu mày, vốn dĩ đâu, tiểu tử này đè lên ôm, châm lại đâm càng sâu.

Dưới cằm và trên mặt Lãnh Nhiên bị châm vào rất đau.

Cái gì đây? Mặt tôi.

Lãnh Nhiên đứng dậy hùng hùng hổ hổ, cầm lấy cái tấm thảm bạc có máu. Nhìn thấy chân Lệ đình tuyệt, hai mắt trợn trừng.

Tuyệt, chân của anh.

Lệ Đình Tuyệt toát hết mồ hôi, anh chửi.

Cái tên ngốc này.

Tiếng kêu của hai người vừa nãy đã lọt vào tai Mạc Thanh Yên và Trần Bang Thiển. Hai người đàn ông đi đến, Mạc Thanh Yên nhìn thấy vài cây kim đã đâm vào thịt.

Nhìn thật ghê người, anh chắc hẳn rất đau.

Nhưng cô không đau lòng, phẫn nộ chỉ vào anh.

Lệ Đình Tuyệt, anh là tên lừa đảo.

Nhìn thấy cô muốn đi, Lệ Đình Tuyệt muốn giữ cô lại, nhưng mà chân không cử động nổi.

Đáng chết.

Chịu đựng nỗi đau toàn tâm, gầm nhẹ một tiếng.

Tiểu Yên, anh lừa em chỉ vì muốn gần em.

Anh cảm thấy đây không phải lừa, chỉ là thủ đoạn để theo đuổi cô, trên thương trường anh dùng quen rồi, vì thế theo đuổi con gái cũng dùng.

Nhưng Mạc Thanh Yên bị tổn thương, bản thân muốn ở bên cạnh anh, trừ phi có chút thiện cảm, sau đó chân anh vì cô mà bị thương, cô cũng phải có trách nhiệm mà thôi, nhưng mà anh dùng phương thức lừa này, khiến cô cảm thấy anh rất xấu xa.

Ngọc Kim nhìn ra nỗi lòng của Lệ Đình Tuyệt, bắt lấy tay cô, không để cô đi.

Tiểu Yên, nghe anh ấy giải thích đã, thật ra anh ấy vì thích cô nên mới lừa cô.

Hắn lần đầu tiên thấy Lệ Đình Tuyệt làm những chuyện ngây thơ như vậy, đây được gọi là người thông minh đứng trước tình yêu đều trở nên ngu ngốc .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.