Nhìn xem bộ dạng câu nhân này của y, Vệ Tử Khâm liền có ảo giác khí huyết vốn đã ngừng lưu chuyển của mình giống như lại lần nữa sôi sục. Nếu hiện tại, trái tim của hắn vẫn còn có sinh cơ, thì e rằng, nó đã sớm vì y mà liên tục đập thình thịch.
Áo bị kéo lên đến ngực, cơ ngực tương đối rắn rỏi, cùng với cơ bụng khỏe mạnh, mượt mà của y cũng liền đã hiện ra, khiến hầu kết của hắn không khỏi lăn lộn một chút. Cuối cùng cũng không kiềm lòng được mà cúi đầu, thưởng thức cảnh đẹp trước mặt.
“Ha…Tử Khâm…” Điểm nhỏ mẫn cảm trước ngực đột ngột bị liếm cắn, Diêu Vũ liền không khỏi hô khẽ một tiếng. Bị đầu lưỡi của đối phương lướt qua, khiến cả người y đều tê dại.
Loại cảm giác vừa tê vừa ngứa này, làm y muốn lảng tránh, nhưng cố tình, sống lưng lại bất giác ưỡn thẳng, tựa như đang cố tình đem tiểu đậu đỏ dâng lên, để cho hắn yêu thương nhiều thêm một chút.
Nam nhân tựa như rất ưa thích nó, chẳng khác gì một đứa trẻ hứng thú bừng bừng nghiên cứu đồ chơi mới. Thậm chí, vì không để bên ngực còn lại bị bỏ rơi, hắn còn dùng ngón tay đem nó đảo lộng, nhào nắn.
Cổ tay không ngừng nhúc nhích, giãy giụa, nhưng lại không thể tránh thoát được sức lực cường đại của nam nhân, Diêu Vũ chỉ có thể thô suyễn nhìn đỉnh đầu đang vùi vào trước ngực của mình.
“Tử Khâm…đừng cắn…” Cảm thấy điểm nhỏ trên ngực đã sắp bị đối phương chà đạp đến không ra hình dáng, sưng đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-quy-lai-xin-chut-duong-khi/1171352/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.