Phảng phất nghe thấy âm thanh của 'khách nhân', trên lầu 2 lại đột ngột truyền tới tiếng nói chuyện của ma ma chủ quản cùng tiếng di chuyển của quỷ mộc hài.
Thậm chí, nương nhờ âm đồng, Diêu Vũ còn có thể nhìn thấy ở hành lang đối diện tựa hồ còn có bóng người đang lắc lư.
Khắp mọi mặt đều bị giáp công, Diêu Vũ nhất thời lại có chút bó tay bó chân. Ánh mắt rơi vào rừng cây bên ngoài, y liền nhanh nhẹn lao ra, linh hoạt xuyên qua khán đài.
Lúc này, Diêu Vũ cũng không khỏi cảm thấy may mắn vì bên trong rừng cây không có đèn.
Thân ảnh thấp bé của y chỉ vừa tiến nhập vào trong, liền đã giống như bị bóng đêm thôn phệ.
Đám quái vật đằng sau không có được thân thể linh hoạt cùng với âm đồng có thể nhìn xuyên thấu màn đêm của Diêu Vũ, nên sau khi y vòng qua hai, ba tán đại thụ, bọn chúng rất nhanh liền đã mất dấu của y.
Ở bên ngoài mặc dù đã nhìn thấy, nhưng khi chân chính bước vào rồi, Diêu Vũ mới phát hiện rừng cây này lại lớn đến như vậy.
Nó phảng phất là để mô tả lại tình cảnh của Mặc Phong. Rõ ràng khoảng cách giữa hắn và đại môn chỉ có một cái sân lớn. Nhưng khoảng cách này lại giống như một khu rừng, vĩnh viễn không thể vượt qua.
Bên tai mơ hồ truyền tới tiếng chửi rủa của ma ma chủ quản, Diêu Vũ cũng không dám rời đi quá xa.
Bởi vì bốn bề đều là đại thụ, y sợ hãi chính mình sẽ mê thất ở đây, không tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-quy-lai-xin-chut-duong-khi/1171243/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.