Diêu Vũ thử nhéo mình một cái, ngay tức khắc liền đau đến liên tục hấp khí lạnh. Nhưng việc này cũng chứng minh được rằng thân thể này của y là thật, cũng không phải chỉ là tàn ảnh.
Nhìn bản thân ở trong gương chỉ cao chưa đến 1m4, thân thể nhỏ gầy dưới lớp xiêm y rộng thùng thình. Diêu Vũ chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Gương mặt nhỏ bé non nớt trong nháy mắt liền trở nên nghiêm nghị. Chỉ là, đôi mắt tròn xoe, trong sáng như thuỷ, lại sấn đến gương mặt của y càng thêm đáng yêu, ưa nhìn.
Nhất là hai bên má sữa như hai cái bánh bao nhỏ kia, đơn giản liền là dễ thương đến quá phận, làm người tâm hoa nộ phóng, muốn đưa tay 'chà đạp'.
Lắc lắc đầu, đem tạp niệm vứt đi, Diêu Vũ liền bắt đầu lục tìm khắp mọi ngỏ ngách trong gian phòng, mong muốn lấy được một chút manh mối hữu dụng.
Chỉ là, rất đáng tiếc, loay hoay một lúc, y vẫn như cũ không tìm được bất cứ thứ gì. Cho nên, y cũng không thể không đem mục tiêu của mình chuyển đến bên ngoài.
Nếu y nhớ không lầm, vừa nãy, y còn nghe thấy ở bên ngoài giống như có người nói chuyện...
Đương nhiên, có phải là 'người' hay không, phải tận mắt xem xét thì mới biết rõ được.
Sinh sống trong Linh Vực suốt thời gian qua, Diêu Vũ đã sớm dưỡng thành thói quen cẩn trọng làm việc.
Y cẩn thận, rón rén đi đến bên cửa gỗ đã đóng chặt. Bàn tay đặt lên ván cửa. Sau khi áp tai lên trên, không nghe thấy bất kì thanh âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-quy-lai-xin-chut-duong-khi/1171240/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.