Catherine chìm trong nỗi đau khổ và cay đắng ngọt ngào, nỗi đau khổ và cay đắng ngọt ngào mà trước đây khi Clay rời bỏ cô, cô đã từng phải chịu đựng. Cô đứng bên cửa sổ nhìn ra thành phố đầy tuyết mà ý nghĩ thì không sao dứt ra khỏi Clay. Clay, người mà cô đã có được một lần, có lẽ sẽ chẳng bao giờ trở thành của cô được. Sự hài lòng mà cô biết qua tình yêu đối với Melissa giờ đây không giúp ích gì được cho cô nữa. Cảm giác trống rỗng hành hạ cô, len lỏi vào tất cả các hoạt động của cô; lúc cô học, lúc gấp quần áo, lúc cô đi bộ trong khuôn viên của trường, lúc cô cho Melissa tắm, lúc cô lái xe. Khuôn mặt của Clay cứ liên tục hiện ra trong tâm trí cô, sự thiếu vắng anh lại một lần nữa mang đi niềm vui của cô, khiến cuộc sống của cô tẻ nhạt và trống rỗng, và nhiều lần sự trống vắng đó khiến cô rơi lệ. Trong nỗi nhớ anh da diết, cô thấy dường như ai cũng nhắc cô nghĩ đến anh: một người có mái tóc nâu đi trên phố; một người mặc áo khoác màu nâu; một tiếng cười của ai đó; một người đàn ông ngồi vắt cổ chân lên đầu gối; nắn lại cà vạt. Một thầy giáo của Catherine khi giảng bài có thói quen đứng chống nạnh, hai vạt áo khoác bay về phía sau, nhìn xuống khoảng sàn nhà giữa hai chân giống hệt như cách Clay thường đứng. Ngôn ngữ cơ thể của thầy giáo đó giống ngôn ngữ cơ thể của Clay đến nỗi Catherine bị ám ảnh bởi ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-loi/2380029/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.