Catherine bị đánh thức bởi tiếng kéo rèm. Cô ngồi bật dậy như thể có một dàn nhạc gồm hàng trăm chiếc kèn Sousaphone đang diễn tấu bên giường cô vậy. Clay đứng trong ánh mặt trời chói chang, cười thành tiếng.
- Cô luôn thức dậy như thế sao?
Cô chớp mắt, rồi để lưng đánh phịch xuống giường như một con búp bê bằng vải, che mắt bằng một cánh tay.
- Ôi, Chúa ơi, vậy là anh có mặc quần áo.
Anh lại cười, thoải mái hơn lần cười trước, và quay ra cửa sổ nhìn cảnh thành phố đang thức dậy dưới ánh mặt trời rực rỡ.
- Cô nói thế để thay cho lời chào buổi sáng ư?
- Tôi muốn nói là tôi đã mất cả đêm băn khoăn một điều vớ vẩn rằng anh có mặc pajamas không.
- Lần sau thay vì băn khoăn cô cứ hỏi thẳng tôi.
Đột nhiên cô tụt khỏi giường, và chạy về phía phòng tắm.
- Đừng nghe! - cô ra lệnh.
Clay cúi người bên khung cửa sổ, cười một mình, nghĩ tới những thú vị của cuộc sống hôn nhân mà anh không ngờ tới.
Cô trở ra với vẻ ngượng ngùng và ngay lập tức vội bạo biện cho mình.
- Tôi xin lỗi nếu tôi hơi đột ngột về chuyện đó, nhưng bỗng dưng thấy mình ở đây khiến tôi cảm thấy có những thay đổi. Tôi vẫn chưa quen.
- Điều này có nghĩa là cô không phát điên với tôi nữa à?
- Tôi phát điên với anh ư? Tôi không nhớ là đã nói thế. - Cô giấu sự lúng túng bằng việc vuốt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-loi/2380008/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.