Nếu như thời gian có thể quay lại, Liêu Chấn Vũ nhất định sẽ không rủ Hạ Mộng Hoan đi Hồ thành chơi.
Cô không đi Hồ thành chơi, cũng sẽ không biết được cậu từ Lê Ngữ Băng mà moi được hai đôi giày chơi bóng số lượng có hạn, cô không biết những thứ này, đương nhiên cũng sẽ không nhân cơ hội mà lừa đảo, đem một trong hai đôi chiếm làm của riêng.
Tuy là trong suy nghĩ của Liêu Chấn Vũ đã nhận định Hạ Mộng Hoan không phải là người tốt cho lắm, nhưng thời điểm này, sự nhận định này lại tan vỡ thêm một chút, càng thêm không phải người tốt đẹp gì.
Liêu Chấn Vũ mơ hồ có loại cảm giác, quan hệ của cậu và Hạ Mộng Hoan không phải là diều hâu và chim nhỏ, mà là mèo với chuột.
—— cậu chính là con chuột.
Cái sự thật này quả thực làm cho người ta có một loại cảm giác bi thương.
Chẳng qua, cuộc sống lại giống như núi non trùng điệp, dù sao vẫn là luôn luôn thay đổi, rồi hi vọng sẽ trở lại. Liêu Chấn Vũ tuyệt đối không nghĩ tới, bị Hạ Mộng Hoan cướp mất đôi giày chơi bóng kia, về sau lại bằng một phương thức khác mà quay trở về tay của cậu.
——
Khai giảng chưa được bao lâu, câu lạc bộ Kiêu Long liên hợp với đoàn - ủy trường đại học Lâm Đại, tiến hành hàng loạt hoạt động trượt băng mở rộng, phần thứ nhất là phần thi đấu về những sáng kiến cho hoạt động trượt băng.
Cuộc tranh tài này chủ đề rất thiết thực:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-hap-duong-phen/2441849/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.