Kể từ sau khi biết được toàn bộ quá trình Hạ Mộng Hoan biến thành lưu manh, sự dịu dàng của Liêu Chấn Vũ đối với cô đạt tới đỉnh cao, từng li từng tí mà chiếu cố cô. Giúp cô cầm đồ, tại nhà ăn đoạt cơm, xua đuổi hoa đào... Liêu Chấn Vũ tin chắc, thời điểm này tâm tình của cậu đại khái giống như là lão đại đang chiếu cố một tiểu muội.
Nếu đem cậu so sánh với một con chim đại bàng, như vậy Hạ Mộng Hoan chính là con chim nhỏ được bảo vệ dưới đôi cánh của cậu.
Cậu đem cái ví dụ tuyệt vời này chia sẻ cho Hạ Mộng Hoan, Hạ Mộng Hoan lệch đầu suy nghĩ một phen, nói: "Thế nhưng mà, Lão Ưng gặp là ăn chim nhỏ mà."
Liêu Chấn Vũ cảm giác mình khả năng lại bị đùa giỡn, cảm thấy đại khái thân là nam sinh lại tương đối nhạy cảm, dễ dàng đoán mò, đầu óc hỗn loạn một chút, giả bộ hờ hững nói nói, "Quên đi, cậu lúc này chỉ có mấy lượng thịt, không đáng cùng tôi nói chuyện."
Hạ Mộng Hoan im lặng, nghĩ thầm cậu cứ ăn hết mình đi, không cần cân nhắc cảm thụ của tôi.
——
Thời gian cực nhanh đã đến cuối kỳ. Kỳ thi căng thẳng bận rộn đã kết thúc, Liêu Chấn Vũ thu dọn đồ đạc chuẩn bị một thân một mình ngồi đường sắt cao tốc về nhà. Buổi tới trước ngày xuất phát, cậu đem con thỏ mà bản thân đã nuôi mập mạp giao cho Hạ Mộng Hoan, hơn nữa còn trịnh trọng dặn dò cô: "Khai giảng trả lại cho tôi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-hap-duong-phen/2441846/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.