Bạch Nhược dỗ dành cô ta: “Không khóc nữa, chị vẫn bình yên vô sự mà chẳng phải sao?”
Cơ thể của cô từ khi lên đảo ngoại trừ vết thương ở chân là nghiêm trọng, ngoài ra cũng không phát sinh thêm chuyện gì quá đáng. Bạch Sang Sang trong một năm đó có thể nói là đối xử khá tốt, ngoại trừ tâm lý Bạch Nhược cảm thấy hơi tệ một chút.
Tiểu Uyển ngưng khóc chỉ về hướng bà Dịch đang đứng, Tiểu Uyển tỏ ra thần bí nói nhỏ: “Người mà em từng nói là chồng của bà ta, đôi mắt của ông ấy có màu rất giống chị. Ông ta có giao tình tốt với ông nội của em nên cả hai rất hay gặp mặt.”
Đôi mắt của Tiểu Uyển cũng không phải loại đại trà, nó đặc biệt và hiếm gặp như đôi mắt của Bạch Nhược. Tiểu Uyển hình như có sự nhầm lẫn gì đó thì phải, là do hai bên gia đình có địa vị ngang nhau nên mới có loại giao tình đó, bọn họ cùng là quý tộc đương nhiên phải kết bạn với nhau.
Bạch Nhược nhìn đến Dịch Diệu Hàn, một người đã có tuổi nhưng dáng vẻ thanh tao, trang phục bà đang mặc cũng rất khác người. Nhìn nó toát ra sự quý tộc nhưng lại không quá lòe loẹt, bởi vì một điều dễ hiểu bà ta là một nhà thiết kế nổi tiếng, mắt nhìn trang phục cũng tốt hơn người thường.
Bạch Nhược không cảm nhận được một chút thân thuộc gì từ người này, cô không nên nghĩ đến vấn đề đó thì hơn. Việc nhận lại dòng họ không nằm trong ý nghĩ của cô, nó là một vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950630/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.