Cố Anh Phong không được lên thuyền, ông lão đã có tuổi chỉ cần ngồi đợi tin tức. Cố Vũ, Dương Chí Minh, Tạ Tiễn Như ở trên du thuyền lòng như lửa đốt, mắt họ chăm chú nhìn về hòn đảo bao phủ bởi rừng.
Hòn đảo này nếu không quen thuộc địa hình rất dễ nhầm đường, đi một vòng lớn.
Hà Bạch cũng không được phép đi lung tung, đành đứng chờ tin của Cố Mặc và Dương Tư.
“Cố phu nhân, người nên nghỉ ngơi một lát. Thức cả một đêm, không tốt cho sức khỏe!” Cô ta lên tiếng nhắc nhở.
Trong tình huống này, lo lắng đã đánh bại cơn buồn ngủ. Tạ Tiễn Như lắc đầu: “Không sao, nhìn thấy Tiểu Nhược ta mới có thể yên tâm.”
Cố Vũ biết phu nhân của mình đang áy náy chuyện gì, mối hôn sự của Cố Mặc và Thẩm An Huyền vốn dĩ không nên có. Chuyện bất đắc dĩ, nhưng nó cũng bất công với Bạch Nhược, người Cố Mặc để ý là cô không phải Thẩm An Huyền.
“Ra rồi!” Hà Bạch hào hứng nói.
Dương Chí Minh thở phào một hơi, đợi đến khi đám người ra hết. Chỉ duy một người con gái, lại chẳng phải Bạch Nhược. Ông choáng váng nói: “Tôi vào trong trước!”
Cố Vũ gật đầu xem như đã biết, Dương Chí Minh không nhìn nổi hiện thực đau lòng. Bạch Nhược là hy vọng duy nhất của Dương Tư, là di nguyên của Lan Hi.
“Bạch Nhược đâu? Có phải mắt tôi có vấn đề không?” Tạ Tiễn Như hỏi Cố Vũ.
Ông điềm tĩnh đáp: “Tin vào Cố Mặc!”
Cố Mặc không giải thích bất cứ chuyện gì, vẻ mặt đau khổ vài phần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950627/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.