Ngày càng lúc càng âm u, mây trên trời kéo đến kín cả bầu trời, che đi mặt trời, che luôn ánh sáng thuần khiết. Rầm rộ là thế nhưng một lúc lâu cũng chẳng thấy rơi xuống một giọt mưa. Không khí trở nên se lạnh, một cô gái khoác chiếc áo blouse bước vội vã trên đường. Bước chân gấp gáp hướng đi đến là một quán cafe đối diện, còn sợ chậm một bước trời sẽ mưa.
Cô ta đi đến ngồi xuống đối diện một người nam nhân, hắn hình như đã chờ được một lúc.
“Chị chậm chạp quá, tôi uống hết hai ly cafe thiếu chút nữa là tính tiền đi về luôn rổi.” Dương Tư tay chống cầm, thái độ không mấy thân thiện.
Hà Bạch trước hết không trả lời ngay được, cô ta đi vội nên phải điều tiết hơi thở. Nghe giọng điệu của Dương Tư mà muốn đứng lên đi về cho rồi.
Hà Bạch đập mạnh xuống bàn, nói lớn: “Đại thiếu gia à, cậu có mắt không vậy? Đồng phục tôi còn không có thời gian để thay ra đã chạy vội. Có chuyện gì mà không đến bệnh viện lại hẹn ra tận đây.”
Dương Tư bỏ tay chống cầm xuống, chớp mắt nhìn Hà Bạch. Hắn hiện tại rất rất không vui, mở miệng một câu cũng không thể nói đàng hoàng: “Không có thì sao? Chị chia cho tôi à? Tôi không có bệnh đương nhiên không thể đến đó, chuyện này chị cũng có liên quan nên tôi nghĩ chị biết.”
Mặc cho Dương Tư giọng điệu khó nghe, Hà Bạch gọi nước cho bản thân trước. Cô ta khát khô cả cổ, vừa tan làm là chạy ngay đến đây. Không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/le-duong-cua-toi-khong-co-cho-cho-anh/950591/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.